(Thượng)
*** Chương 36:
"Giúp bọn họ thực hiện nguyện vọng."
***
Trong màn đêm mưa gió tung bay, ánh lửa hoang dại lặng lẽ vươn đầy trời.
Sau đó trời tối dần đi, biến thành một mảng mịt mờ, giữa lúc mơ hồ, Phó Tuyên Liệu nghe thấy có người nhẹ nhàng nói bên tai anh: "Anh đi đi, em buông tha cho anh."
Anh kháng cự việc nghe hiểu ý của những lời này, vô thức siết chặt nắm đấm muốn giữ lấy thứ gì đó. Đến khi bị lay tỉnh, anh mới ngơ ngác mở mắt ra, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, dưới chân là mặt đất vững vàng, mãi anh mới tin được rằng mình đã rời khỏi vùng biển bấp bênh kia.
Lại là một buổi sớm mai, so sánh với biển sâu u tĩnh thì bến tàu náo nhiệt như chợ đầu mối vậy.
Xung quanh Phó Tuyên Liệu có một vòng người bao vây, Tưởng Dung và Phó Khải Minh lo lắng nhìn anh, hai nhân viên y tế vừa kiểm tra cho anh vừa nói: "Hẳn là do thiếu ngủ thời gian dài dẫn tới hôn mê tạm thời, đề nghị đưa tới bệnh viện trước…"
"Thời Mông đâu?" Đợi thần trí thu hồi một ít, Phó Tuyên Liệu không để ý đến những cái khác, vụt ngồi dậy, "Thời Mông đi đâu rồi?"
Cảnh sát vừa đi tới vừa lật sổ ghi chép ra: "Thủ phạm bắt cóc? Yên tâm, cậu ta không chạy thoát được, đang tiếp nhận thẩm vấn ở bên kia."
Hóa ra là sáng hôm qua Tưởng Dung xuống dưới nhà phát hiện xe của Phó Tuyên Liệu đỗ ở đó, lại không thấy người đâu, kiểm tra camera giám sát thấy con trai bị người dí dao bắt đi, hoảng loạn đến mức báo cảnh sát ngay lập tức.
Sau đó không lâu tài xế taxi cũng cung cấp manh mối, nói rằng rạng sáng nay đưa hai hành khách là đàn ông đi từ Phong thành ra bờ vịnh Cửu Châu, trong đó một người dùng dây thừng trói tay người kia, hình như còn cầm dao uy hiếp.
Thời gian lên xe, địa điểm và hình dáng tướng mạo ăn khớp hoàn toàn, hai án gộp thành một để xử lý. Có điều vì trời tối, trong camera không thấy rõ, người xem cũng không thể xác nhận mặt mũi người bắt cóc, sau đó đi tới bờ biển, từ chỗ ông chú cho thuê thuyền biết được hai người đã đi thuyền ra biển, đúng là một người trong đó bị trói tay, thế là nâng tính chất vụ án thành bắt cóc.
Cảnh sát nhanh chóng hợp tác với quản lý bến tàu để xác định vị trí của chiếc thuyền đánh cá kia, đồng thời gửi tín hiệu điều phối tàu thuyền gần đó tới cứu viện. Tác nghiệp ngoài khơi khó khăn, lúc bắt được tín hiệu của chiếc thuyền kia đã là ban đêm, đến khi tàu lớn kéo được thuyền nhỏ quay lại bờ biển thì trời đã sáng.
"Thủ phạm bắt cóc?" Phó Tuyên Liệu không hiểu, "Ai là thủ phạm bắt cóc."
Cảnh sát chỉ sang một bên khác: "Ở chỗ kia, cậu ta đã nhận toàn bộ tội."
Đi theo một con tàu khác quay về bờ, thời gian trôi vụt qua, khiến Thời Mông có cảm giác chớp mắt là hết một đêm, tiếp nhận không xuể.
Cậu bị hai cảnh sát theo dõi, một người đang hỏi mọi chuyện đã xảy ra.
Cậu rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không nhớ rõ điều gì, cảnh sát hỏi một câu cậu trả lời một câu, cúi đầu nhìn cổ tay trái bị nắm đến đỏ lên, ngồi thừ ra thừa nhận mọi hành vi như tội phạm chờ chết.
"Có phải cậu uy hiếp bắt Phó tiên sinh đi từ Phong thành tới đây hay không?"
"Đúng."
"Thuê lại thuyền từ nhà đò họ Vương?" "Đúng."
"Nghe nói từ mấy tháng trước cậu đã thuê lại thuyền này, mục đích là gì?"
"Giấu đồ."
"Đồ gì?"
"… Đã mất rồi."
Cảnh sát chỉ tra hỏi những thứ có liên quan đến tình tiết vụ án, đối phương không muốn trả lời thì anh ta chuyển sang câu hỏi khác: "Vậy động cơ gây án của cậu là gì, tại sao muốn đưa Phó tiên sinh ra biển?"
Nghe thấy vấn đề này, Thời Mông ngơ ngác trong một thoáng.
Đúng vào lúc ấy, một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, Phó Tuyên Liệu không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, lảo đảo chạy tới, kéo lấy cổ tay Thời Mông: "Cậu ấy không phải thủ phạm bắt cóc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!