(Hạ)
Cố lẽ sợ làm anh bị thương thật, dao Thời Mông mua vẫn chưa được mở lưỡi ra, cũng không quá sắc.
Chỉ mài đứt một sợi dây thừng cũng phí hết sức lực của Phó Tuyên Liệu, trước ngực sau lưng đều toát mồ hôi.
Vừa định mượn sức của cánh tay để thoát khỏi vòng trói đã lỏng ra, bất chợt, một tờ giấy được giơ ra cách mắt không đến 10cm.
Phó Tuyên Liệu vội vàng xoay lưỡi dao lại nắm trong lòng bàn tay, nén đau nhìn qua —— Là một bức ký họa đen trắng đơn giản, bởi được vẽ bằng tay trái không quen, nên ổ gà vẽ bên rìa không đủ nhẵn nhụi, nhưng vẫn có thể nhìn ra bối cảnh là thao trường, có một thiếu niên mặc áo ngắn tay đang chạy trên đường băng.
Tần suất nhịp tim chợt dâng lên như bão nổi, nặng nề đập từng cú từng cú vào màng nhĩ, Phó Tuyên Liệu từ từ mở to hai mắt, xác nhận mỗi một nét vẽ, một một đường chì, hầu hết đều trùng với bức tranh anh nhận được ở phòng y tế, ngay cả thị giác cũng giống nhau như đúc.
Anh vĩnh viễn nhớ rõ xúc cảm khi bàn tay kia vuốt ve trán anh, nhớ rõ sự dịu dàng đau lòng và quý trọng ấy.
Anh vẫn cho rằng đó là Thời Mộc.
Trong đầu sôi trào, hoảng hốt nghe thấy Thời Mông hỏi "Đẹp không", Phó Tuyên Liệu chuyển ánh mắt qua người Thời Mông, khó nhọc hít sâu vài hơi, rồi mới mở miệng: "… Là em ư?"
Ngoài miệng là câu hỏi hình thức, còn trong lòng Phó Tuyên Liệu thì lại dần dần, dần dần khẳng định ——
Tới phòng y tế thăm tôi chính là em, lúc nghỉ trưa tới lớp tìm tôi chính là em, sinh nhật hàng năm lén nhét tranh vào hộc bàn của tôi chính là em, đêm Giáng Sinh được tôi coi là dấu mốc đôi bên trao đổi tình cảm, cũng là em.
Thời Mông không trả lời, mặt không chút thay đổi thu bức tranh lại, sau đó ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời, đứng dậy đi ra khỏi phòng điều khiển.
Phó Tuyên Liệu đi theo.
Dây thừng trên tay lỏng ra, bị anh gỡ đôi ba lần rồi quẳng xuống sàn thuyền. Khi Thời Mông quay đầu nhìn thấy, chẳng những cậu không cảm thấy kinh ngạc, mà còn nở nụ cười trong dự liệu.
Bốn phía boong thuyền chưa được lắp lan can, Thời Mông đi tít ra ngoài rìa, thân thể lắc lư theo thân thuyền, Phó Tuyên Liệu sợ cậu rơi xuống nước, muốn bước tới kéo cậu, cậu quay lưng ra phía biển cả, ra lệnh: "Không cho phép tới đây!"
Phó Tuyên Liệu tiến thoái lưỡng nan, đành phải đứng nguyên tại chỗ để làm yên lòng Thời Mông.
Anh vừa tức vừa vội, nhịn không được cất tiếng hỏi cách 2 3 mét: "Vì sao không nói cho tôi?"
Khi tôi hoài nghi ký ức, muốn xác nhận lại với em, vì sao em không nói ra?
Từ 5 năm trước, Phó Tuyên Liệu đã mang thành kiến rằng Thời Mông chỉ cố chấp chiếm hữu anh, Thời Mộc có cái gì là cậu phải đoạt cái ấy. Cho dù sau này nhận ra tình cảm của Thời Mông đối với anh không hẳn là độc chiếm, thì anh cũng đã quen thuộc với Thời Mông như một lẽ dĩ nhiên, và nghĩ rằng cậu lầm tưởng sự ỷ lại là yêu thích.
Anh sợ tình cảm vốn không nên nảy sinh này làm nhiễu loạn suy nghĩ của anh, ảnh hưởng đến phán đoán của anh, thế là hung ác quyết tâm rút lui cho bằng được. Bây giờ sự thật ập đến không hề báo trước nói cho anh biết rằng —— Mày đoán sai rồi, thực tế không phải như vậy, tình cảm của Thời Mông đối với mày là yêu mến thật lòng thật dạ.
Các thể loại tâm tình phức tạp đan cài vào nhau, cái nào cũng đủ khiến Phó Tuyên Liệu hoài nghi chính bản thân mình.
Mà hiện thực thì không cho anh thời gian suy nghĩ.
Thời Mông đứng ở mũi thuyền, đối lập với làn da của cậu là màu mắt đen như mực thấu tỏ hết thảy.
Cậu nói: "Em nói cho anh, thì anh có tin không?"
Vận mệnh gán cho cậu một con đường bết bát nhất, tới mỗi ngã ba cậu lại lựa chọn hướng đi xấu nhất. Lưng cậu đeo quá nhiều tội danh bịa đặt không có căn cứ (*), dưới tình trạng tứ bề thọ địch, chiếm được tín nhiệm của một người bất kỳ là hi vọng xa vời.
(*) gốc ở đây là [mòxūyǒu/mạc tu hữu]: vào thời Tống, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình,
bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "mạc tu hữu" (có lẽ có). Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Phó Tuyên Liệu vội nói: "Tôi biết thì tôi sẽ tin tưởng."
Thời Mông khẽ giật mình, rồi nhấc khóe môi cười: "Tin em, vậy anh không tin Thời Mộc à?"
Bấy giờ đến lượt Phó Tuyên Liệu sửng sốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!