(Thượng)
Thời Mông không chọn hành trình như những thuyền đánh cá khác, bởi có lẽ chiếc thuyền này vốn không có phương hướng cố định.
Khi bọn họ lướt tới một hải vực vắng lặng, mặt trời đã dâng lên cao, chiếu sáng phòng điều khiển.
Lúc này Phó Tuyên Liệu mới nhìn rõ bày biện trong khoang thuyền, gồm bàn gỗ, ghế, rada, bộ đàm… Toàn là thiết bị phổ biến, chỉ có điều chiếc thuyền này không có quá nhiều vết tích sinh hoạt, đến cốc uống nước cũng không thấy cái nào.
Lại đảo mắt thêm một vòng, anh phát hiện thậm chí trên thuyền còn không có nước uống.
Phó Tuyên Liệu phỏng đoán có lẽ lâu rồi thuyền này không ra biển, rất có khả năng là bị chủ thuê bỏ xó, nên neo ở bến tàu bấy lâu nay.
Mà người thuê thuyền đang ngồi xếp bằng dưới đất, một tay cầm vô lăng, trừ lắc lư theo sự chuyển động của thân thuyền thì gần như lù lù bất động, như thể đã ngủ thiếp đi.
Phó Tuyên Liệu dịch mông tạo ra tiếng động, cậu lại "tỉnh", nghiêng đầu qua nhìn, ánh mắt không chút nhiệt độ, như đang nhìn món chiến lợi phẩm.
"Cơ thể sao rồi?" So với lý do vì sao cậu bỏ trốn khỏi bệnh viện thì Phó Tuyên Liệu lo lắng vết thương của Thời Mông hơn, "Còn đau không?"
Nghe thấy chữ "đau", Thời Mông choáng váng trong một tích tắc, sau đó buông tay trái khỏi bánh lái rồi xoa ngực, không nói lời nào.
Phó Tuyên Liệu bị trói tay nhưng cử động khác thì vô tư. Anh thử dịch chuyển về phía trước vài bước, khom người xuống trước mặt Thời Mông: "Để tôi nhìn thử vết thương xem thế nào."
Chỉ sợ trong vòng nửa ngày Thời Mông biến mất này đã xảy ra vấn đề gì, cậu bị thương ở xương sườn, vốn nên nằm tĩnh dưỡng trên giường
mới đúng.
Phó Tuyên Liệu đưa hai cánh tay đang bị trói chạm vào vạt áo cài chặt của Thời Mông, muốn xem xét vết thương có bị nứt ra hay không, nhưng lại bị Thời Mông xoay người né tránh.
Thời Mông không cho anh đụng cũng không cho nhìn, mãi sau mới đưa lưng về phía anh nói: "Mất rồi."
Cái gì mất rồi?
Phó Tuyên Liệu vốn định truy hỏi, nhưng thấy Thời Mông vẫn cố chấp ôm ngực, bỗng nhớ đến hình xăm ngọn lửa chính là ở chỗ ấy, trên xương sườn dưới lòng bàn tay,
Bây giờ hình xăm ấy đã không còn nữa rồi, xương sườn bị gãy của Thời Mông ở ngay vị trí đó, nó và da thịt cùng bị giày xéo rách nát, lại bị dao giải phẫu xẻ ra, dù cho có khép lại thì cũng sẽ chỉ để lại một vết sẹo khó coi.
Hóa ra ngọn lửa ấy mất đi rồi.
Không kịp vui mừng vì nghe hiểu lời Thời Mông, khi Phó Tuyên Liệu nhìn bóng dáng thon gầy của cậu, chợt có một cảm giác hốt hoảng khó nói nên lời dâng lên trong lòng anh.
Còn hốt hoảng hơn so với khi thấy cậu máu me khắp người không chút sự sống.
Dường như Phó Tuyên Liệu đã hiểu mục đích Thời Mông đưa anh đến đây.
"Chúng ta quay về đi." Phó Tuyên Liệu nói, "Chỗ này cách bờ không xa, quay về điểm xuất phát rất dễ."
Mắt Thời Mông nhìn về phía trước, không rảnh để ý đến anh. "Đói không, có ăn chút muốn gì không?"
Vẫn không đáp.
"Em vẫn chưa tiêm xong vaccine ngừa dại." Phó Tuyên Liệu tìm lý do khác để thuyết phục cậu, "Nếu không tiêm đủ…"
Thình lình Thời Mông nói tiếp: "Thì sẽ chết, đúng không?"
Phó Tuyên Liệu ngẩn người, nhìn sườn mặt không chút rung động hệt một pho tượng của Thời Mông, đôi môi nhạt màu khẽ hé, nói ra lời anh sợ nghe thấy nhất.
"Chết thì chết." Thời Mông lại quay đầu lại nhìn anh, "Chẳng phải anh hi vọng em chết đi à?"
Lúc này, Thời Mông không coi sống chết là canh bạc nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!