Chương 34: (Vô Đề)

Phó Tuyên Liệu không giỏi hầu chuyện, càng lười lãng phí tế bào não với những người không quan trọng.

Bởi vậy khi đối mặt với sự xun xoe lấy lòng của Trương Hạo tự xưng là đàn em lớp dưới, anh chỉ thấy kháng cự và bực bội.

Tên Trương Hạo này da mặt dày vô đối, không nhìn ra Phó Tuyên Liệu đang không muốn nhiều lời với hắn, sau khi bị từ chối đến Hạc Đình tụ

tập thì đổi sang mời ăn cơm, lại bị cự tuyệt thì đổi thành sang quán bên cạnh ngồi chơi, tiếp tục bị thoái thác thì hắn tung ra hậu chiêu, chỉ vào khu hút thuốc lá bên cạnh cầu thang: "Vậy chúng ta qua đó trò chuyện một lát? Năm phút đồng hồ thôi là được, sẽ không làm trễ nải thời gian của đàn anh."

Thấy rằng né được lần này thì cũng không tránh khỏi lần sau, Phó Tuyên Liệu nghĩ thầm chi bằng nhân dịp nói cho rõ với tên này, về sau đỡ phiền.

Đi đến khu hút thuốc lá, Phó Tuyên Liệu không nhận điếu thuốc được mời, Trương Hạo vỗ ót một cái: "Ôi trách em không hỏi thăm cho kỹ, hóa ra đàn anh không phải dân hút thuốc."

Phó Tuyên Liệu lười giải thích thêm, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu tới đây làm gì?"

Trương Hạo này trừ mặt dày ra còn một đặc điểm khác đó là nói nhiều, mở máy hát một cái là không dứt nổi. Chỉ trong ba phút ngắn ngủi Phó Tuyên Liệu đã biết tất tần tật từ cơ cấu gia đình, nghề nghiệp, sở thích, và cả chuyện hôm nay đến bệnh viện là vì đưa cơm cho mẹ cậu ta bước hụt cầu thang ngã gãy xương.

"Mẹ em kén chọn, chỉ ăn tôm của nhà này." Trương Hạo nhấc hộp giữ ấm trong tay lên, "Trong lúc nằm điều trị bác sĩ không cho ăn đồ mặn khó tiêu, mẹ bảo tối nay em lén mang tới, nói không phải chứ ngay cả găng tay dùng một lần em cũng chuẩn bị đầy đủ, tự lột tôm bón cho bà ấy, em một con bà ấy một con, ăn một ít thôi thì không sao."

Sự "hiếu thảo" này khiến Phó Tuyên Liệu phải rửa mắt nhìn cậu ta, anh kiên nhẫn nghe cậu ta kể lại tình huống nhà mình, sau đó ngoài ý muốn phát hiện ra cậu ta cũng không phải loại không đáng tin như trong tưởng tượng, ít ra thì người ta là làm ăn đứng đắn, cũng bày đủ thành ý.

Trò chuyện xong xuôi, hai người trao đổi số điện thoại, Trương Hạo nói: "Nhà em đang phát triển một nhà máy rất lớn tại địa phương, vật liệu xây dựng và quy trình sản xuất đều đạt tiêu chuẩn quốc gia, hoan nghênh đàn anh tới tham quan chỉ đạo."

Phó Tuyên Liệu nghĩ nghĩ, đáp: "Hai tháng này thì không được, để lúc rảnh thì tôi sắp xếp."

Trương Hạo tỏ ra đã hiểu: "Em nghe anh Cao nói, Thời nhị thiếu gia nhập viện." Nói rồi hắn hơi xấu hổ, "Lần trước là em có mắt không tròng, suýt nữa tưởng cậu ấy là người mà đàn anh bao dưỡng…"

Hai chữ sau cùng biến mất, nó không phải từ hình dung hay ho gì.

Có điều nhà Trương Hạo chỉ loay hoay ở biên giới vòng xã giao đỉnh cấp của Phong thành, không rõ tình huống cụ thể là điều rất bình thường.

Phó Tuyên Liệu định nói cho hắn biết mình mới là người được Thời nhị thiếu bao dưỡng, nhưng nghĩ vẫn chưa tìm thấy Thời Mông, không có tâm tình nhiều lời với hắn ta, thế là nói lời tạm biệt rồi đi.

Đạt được mục đích kết giao, Trương Hạo hí ha hí hửng đưa Phó Tuyên Liệu đến bãi đỗ xe, trên đường đi vẫn không quên tâng bốc: "Tình cảm của hai người thật là tốt, yêu nhau từ thời còn đi học đến tận bây giờ, thật là khiến người ta hâm mộ."

Bước chân dừng lại, lông mày Phó Tuyên Liệu khẽ cau: "Yêu từ thời đi học?"

"Anh và Thời nhị thiếu gia đó, chẳng lẽ không đúng sao? Năm đó em còn bắt gặp cậu ấy đi tới lớp của đàn anh, nhét vào hộc bàn anh thứ gì đó."

Trương Hạo nói rồi dùng cùi chỏ huých Phó Tuyên Liệu, cười trêu: "Lãng mạn của gà bông tuổi teen ấy mà, em hiểu. Với lại chắc là cậu ấy nhét tranh vào đúng không? Em nhìn thấy một tờ giấy mỏng."

Nghe đến thứ được nhét vào hộc bàn, Phó Tuyên Liệu không khỏi choáng váng: "Cậu chắc chắn… là cậu ấy?"

"Đúng vậy, Thời nhị thiếu gia tên là Thời Mộc đúng không? Em không thể nào nhận lầm khuôn mặt kia được, lần đó có duyên gặp được ở cổng Hạc Đình, dáng vẻ hệt như mấy năm trước, lạnh như băng không thích nói chuyện." Trương Hạo nhướn mày, "Sau này nghe người ta kể đàn anh comeout, em mới nhận ra, hóa ra hai người đã bên nhau từ năm ấy!"

Đêm khuya, Phó Tuyên Liệu lái xe loanh quanh trên đường không có mục đích gì.

Trong một thời gian rất ngắn anh phải tiếp nhận không ít tin tức, từng chuyện từng chuyện phá vỡ nhận biết cố hữu của anh, dù cho đang tỉnh táo cũng khó có thể sắp xếp chúng theo trật tự rõ ràng từ nhỏ đến lớn.

Đầu anh rất loạn, mọi sự rắc rối phức tạp đều có liên quan đến Thời Mông, thân thế của cậu, vận mệnh của cậu, sự cố chấp của cậu, tổn thương cậu từng gánh chịu, và cả… sự xuất hiện trùng hợp của cậu vào năm đó.

Bây giờ cẩn thận nhớ lại, Phó Tuyên Liệu mới phát hiện ra mấy bức tranh vẽ tay giản dị anh nhận được năm xưa đều không có lạc khoản. Mà theo thói quen vẽ tranh của Thời Mộc, dù chỉ là tiện tay ký họa một bức thì cậu cũng sẽ để lại một chữ "Mộc" ở góc phải dưới trang giấy.

Mà Trương Hạo biết rất ít về nhà họ Thời, có lẽ chỉ biết nhà họ Thời có hai thiếu gia, sau đó dựa vào suy đoán của mình để ghép tên họ với tướng mạo của từng người tương ứng, bởi vậy nên mới lẫn lộn hai người với nhau. Nhưng hình ảnh ký ức có độ tin cậy cao hơn so với tin đồn, đã là khuôn mặt thì không giả được, người đi tới lớp học của anh, nhét đồ vật vào ngăn bàn của anh, chỉ có thể là Thời Mông.

Phó Tuyên Liệu hiểu ra xong càng rơi vào mối nghi hoặc sâu hơn.

Thời Mông của năm đó, rõ ràng gần như là không hề giao du với mình, vậy tại sao lại muốn tặng tranh cho mình?

Vẽ mình chạy trên thao trường, vẽ mình gục xuống bàn ngủ… Đều là những gì Thời Mông tận mắt nhìn thấy ư?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!