Chương 31: (Vô Đề)

Hội nghị tiếp tục được triển khai đến 4 giờ chiều.

Phần sau Phó Tuyên Liệu không chú tâm, cầm điện thoại liên tục thất thần, cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, sau đó dự cảm trong lòng càng lúc càng nghiêm trọng, thúc đẩy anh bấm số điện thoại của Thời Mông.

Lần đầu tiên không kết nối được, năm phút sau gọi lại lần thứ hai, vẫn không có ai nghe máy như cũ.

Phó Tuyên Liệu cho rằng Thời Mông đang làm trò xiếc lạt mềm buộc chặt gì đó, anh gọi điện thẳng về nhà, Tưởng Dung nghe máy, nói là trưa nay Thời Mông đi ra ngoài, vẫn chưa quay trở lại.

"Cậu ta đi ra ngoài làm gì?" Phó Tuyên Liệu hỏi. "Tiêm vaccine, tay nó bị mèo cào." Tưởng Dung nói. Phó Tuyên Liệu nhíu mày: "Mèo?"

Tối hôm qua cậu đi ra ngoài, tắm một trận mưa rồi quay về, chính là vì để bắt mèo?

Là con mèo tên là Mộc Mộc kia?

Phó Tuyên Liệu nhớ đó là mèo của mẹ ruột Thời Mông, đưa cho Thời Mông chăm sóc một thời gian.

Mà mẹ ruột của cậu…

Trong ấn tượng của anh, lần duy nhất cũng là lần cuối cùng gặp mặt người phụ nữ họ Dung kia là lúc học tiểu học.

Có lần trường học tổ chức cho học sinh ra ngoại ô chơi xuân, học sinh các cấp ngồi cùng chỗ với nhau, Phó Tuyên Liệu nhìn thấy Thời Mông ra khỏi hàng, gọi người phụ nữ kia là "mẹ ơi", nhưng người đó không để ý đến cậu, mà gọi Thời Mộc cùng lớp với cậu, đặt vào tay Thời Mộc một túi đồ ăn vặt lớn, cười đến là từ ái.

Mộc Mộc, người phụ nữ họ Dương, yêu thương đặt sai chỗ —— Mỗi một chuyện nếu nhìn sơ qua thì không có gì lạ lùng, nhưng xâu chuỗi lại thì hơi cổ quái.

Có điều bây giờ không phải lúc để ý đến những thứ này, Phó Tuyên Liệu dặn Tưởng Dung: "Nếu Thời Mông về thì gọi điện thoại cho con."

"Vậy con thì sao, bao giờ con về?" Tưởng Dung hỏi.

Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, Phó Tuyên Liệu khá là kháng cự vụ xã giao rượu chè sắp tới.

"Ăn tối xong sẽ về ạ." Anh đáp, "Con sẽ giải quyết nhanh."

Trên thực tế, đến khi ngồi vào phòng ăn bao riêng rồi, anh có muốn đứng dậy đi về cũng khó.

Lý Bích Hạm đứng ra đặt một bữa tiệc ở khách sạn cao cấp nào đó trong thành phố, thịnh tình mời anh em bạn bè đã trợ giúp bà trong hôm nay đến dự, sau này Phó Tuyên Liệu còn phải nhờ bà hỗ trợ nên kiểu gì cũng phải nể mặt.

Trước khi khai tiệc Thời Tư Hủy chạy tới, hào sảng tự phạt ba chén, cảm ơn một lượt sau đó rót đầy một chén rượu đến trước mặt Phó Tuyên Liệu, cảm ơn hôm nay anh tới trợ giúp.

"May mà có cậu ở đây." Tửu lượng của Thời Tư Hủy khá kém, uống vài chén đã đỏ mặt, nhìn ra cô đang rất vui, "Bao năm qua, ngọn núi đè nặng lòng tôi cuối cùng hôm nay cũng bị san bằng."

Giữa buổi nhận được điện thoại của Thời Hoài Diệc, hai bên cùng trầm mặc, đầu bên kia cũng không trách móc hành vi hay ngôn từ phản chiến của Phó Tuyên Liệu hôm nay.

"Thôi thì dù sao cổ phần cũng coi như rơi vào tay Thời Tư Hủy, vẫn là nhà họ Thời ta." Thời Hoài Diệc thở dài, nói, "Các người tội gì phải đối phó với Mông Mông đến mức này, nó đã không còn gì nữa rồi."

—— Nó đã không còn gì nữa rồi.

Mãi cho đến đêm khuya tàn tiệc, trong đầu Phó Tuyên Liệu toàn là câu nói ấy.

Mới đầu anh cảm thấy, Thời Mông mạnh như thế lợi hại như thế, có gì mà cậu ta không có được?

Về sau nghĩ lại, mới phát hiện thật ra những gì Thời Mông có ít ỏi đến đau lòng.

Cậu không có gia đình hạnh phúc, không có bố mẹ yêu thương, chỉ là "con hoang" trong miệng người ngoài, ngay cả thân phận vẻ vang danh giá cũng không chiếm được.

Càng không nói đến tình yêu cậu dùng mọi cách để cưỡng cầu, như mò trăng đáy nước, kết quả là dã tràng se cát chưa nói, giờ bị "phản bội" mà vẫn chưa hay biết gì.

Tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi, Phó Tuyên Liệu mới sinh ra một loại ý niệm na ná không đành lòng.

Trên đường về, Tưởng Dung nhắn tin tới bảo Thời Mông vẫn chưa về, Phó Tuyên Liệu lại gọi cho cậu mấy cuộc, vẫn không có ai nghe như cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!