Chín rưỡi sáng, phòng họp.
Phó Tuyên Liệu nhìn đám người mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi xung quanh bàn họp dài, trong lòng anh không một gợn sóng, chỉ mong đại hội cổ đông này không kéo dài quá lâu, có thời gian rảnh rỗi chi bằng anh tới Hạc Đình cho tâm hồn thanh tịnh còn hơn.
Nhưng nhân vật chính chậm chạp không tới thì hội nghị cũng không bắt đầu được. Có mấy người không ngồi yên nữa đứng dậy đi ra ngoài, nhìn qua cánh cửa được mở một nửa, thấy trong phòng hút thuốc có hai người
đang châm thuốc cho nhau, không biết đang nói những chuyện gì, trạng thái khá thả lỏng, sau khi rít vài hơi thì kẹp điếu thuốc trong tay, khói mù lượn quanh khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.
Bất chợt, Phó Tuyên Liệu nhớ tới Thời Mông cũng từng hút thuốc.
Tư thế của cậu ưu nhã hơn bọn họ nhiều. Không biết là học ai, động tác châm thuốc của Thời Mông thong thả chậm rãi, ánh mắt hơi rủ xuống, đợi ánh lửa bén lên, ruột thuốc lá bị đốt thành khói xanh lượn lờ, thường cậu sẽ không hút ngay mà sẽ đưa tay chống trên cửa sổ, cổ tay rũ xuống dưới, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay như sắp rơi đến nơi.
Sau đó cậu mới đưa điếu thuốc đã ngắn còn một mẩu lên môi, môi khẽ nhếch rồi bập vào đầu lọc, phun ra một luồng khói nhạt, như đang đứng lặng ở một hoang đảo xa xôi, một tầng sa mỏng ngăn cách giữa cậu và anh.
Có lẽ cậu sinh ra đã như vậy, cô lãnh tịch liêu, không hợp với trần thế.
Nói trắng ra thì chính là lạnh lùng, chẳng thèm ngó tới sự vật sự việc quanh mình, thờ ơ với tất cả. Nhớ lại tối hôm qua Thời Mông treo chữ "chết" bên miệng một cách nhẹ tênh đến vậy, Phó Tuyên Liệu không khỏi siết chặt nắm đấm, rất khó để không tức giận vì hành vi coi rẻ mạng sống của cậu.
Cậu không chỉ khinh rẻ mạng sống của mình mà còn khinh rẻ người khác, cái chết trong miệng cậu như thể một chuyện thú vị, tâm địa sắt đá đến mức ngay cả khi trong mắt ngậm đầy nước mắt cũng không phải là đang sám hối vì những sai lầm cậu đã phạm vào.
Yêu thích của Thời Mông là dục vọng khống chế, là bá đạo chiếm hữu. Loại yêu thích này, không ai tiếp nhận nổi.
Nên Phó Tuyên Liệu xuất hiện ở đây, chính là vì muốn cho cậu một bài học. Ngoài ra, đợi sau khi hai mẹ con Lý Bích Hạm và Thời Tư Hủy đoạt lại 10% cổ phần kia, quyền nói chuyện tăng lên thì có thể mượn cơ hội nhờ họ hỗ trợ hủy bỏ bản hợp đồng kia.
Giúp hai mẹ con họ cũng chính là đang giúp chính mình, Phó Tuyên Liệu thuyết phục bản thân như thế.
Hội nghị bắt đầu được 5 phút, Thời Hoài Diệc và hai mẹ con họ Thời mới khoan thai tới trễ.
Sắc mặt Thời Hoài Diệc cũng không tốt đẹp gì cho cam, chưa ngồi xuống đã lên tiếng hỏi Thời Mông đang ở đâu.
"Nó có tới cũng không hiểu gì, xong việc chúng ta báo kết quả cho nó là được rồi." Thời Tư Hủy nói, đỡ Lý Bích Hạm ngồi xuống.
Hôm qua là ngày giỗ của Thời Mộc, Lý Bích Hạm đội mưa khóc đến ngất đi trước mộ, đành phải nghỉ tạm một đêm rồi chạy đến đây tham gia hội nghị ngập mùi thuốc súng này. Trong tiếng xì xào bàn tán xung quanh mình, Phó Tuyên Liệu nghe thấy đa số người đang ngồi ở đây vốn đã đứng về phe Lý Bích Hạm, nay thấy bà xanh xao tiều tụy lại càng thêm kiên trì với lập trường của mình, cộng thêm vào đó là vài phần đồng tình.
Khi ánh mắt đối đầu với nhau, Lý Bích Hạm khẽ gật đầu với Phó Tuyên Liệu, chào hỏi từ xa.
Trước khi mở màn, Thời Tư Hủy đi nghe điện thoại, sau khi cúp máy thì đi vòng qua chỗ Phó Tuyên Liệu, hạ giọng nói: "Có chút việc cần xử lý, tôi đi ra ngoài một lát, nhờ cậu để ý chăm sóc mẹ tôi."
Tuy rằng thắc mắc còn có chuyện gì quan trọng hơn hội nghị khẩn cấp này, nhưng suy cho cùng đây không phải việc Phó Tuyên Liệu nên quản, anh đồng ý.
"Cảm ơn." Thời Tư Hủy cười cười, thoải mái nói, "Chờ việc này kết thúc, tôi sẽ tặng cậu một món quà lớn."
Mười giờ đúng, hội nghị bắt đầu đúng giờ.
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Thời Mông chậm rãi mở to mắt, trong khoảnh khắc thu hồi quyền tự chủ thân thể, cậu nhờ vào tầm mắt tối om và cảm giác trói buộc siết chặt để phán đoán mình đang bị bịt mắt bằng vải, tay chân cũng bị dây thừng trói lại.
Cậu nằm nghiêng, cố giãy dụa mấy lần nhưng không có kết quả, cậu dứt khoát từ bỏ, rồi vểnh tai nghe ngóng nhằm phán đoán vị trí và tình thế hiện tại thông qua âm thanh.
Nền đất bên dưới lạnh buốt, thử thò ngón tay ra cọ xát, xúc cảm giống như nền xi măng. Nhờ ánh sáng lọt qua tấm vải che mắt để xác định chỗ đang đóng chặt cửa nẻo này là một nhà kho, đồng thời diện tích không quá lớn, bởi vì chỉ cần nín thở là có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng trò chuyện ở ngoài cửa.
Nghe ra có ít nhất khoảng 3 người, trong đó có một người đang gọi điện thoại. Tiếc là cách xa quá nghe không rõ, chỉ lờ mờ bắt được mấy từ mấu
chốt như "Vẫn chưa tỉnh" "Phải xử lý thế nào" "Mau tới đây", Thời Mông điều hòa nhịp thở, nghĩ thầm xem ra là đột ngột nảy ý đồ xấu.
Dám có gan liên thủ với lễ tân và bảo vệ ở tổng bộ tập đoàn để ra tay thì nhất định đầu sỏ của nhóm người này có lai lịch không phải dạng vừa.
Có nhiều cỡ nào thì cũng không thoát được vòng, nhà họ Thời là thế gia đại tộc căn cơ bén rễ ở Phong Thành, thân thích nhiều mà kẻ thù cũng nhiều, trong đám họ hàng cũng khó đảm bảo không có nhà nào đó tham lam đỏ mắt, cái dạng mỗi ngày vắt chân đếm tiền nhưng phía sau lại giở trò kiếm thêm là rất phổ biến.
Có điều Thời Mông tự nhận mình chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao của nhà họ Thời, cậu không tham dự vào quyết sách của công ty, đã chủ động từ bỏ quyền kế thừa, có gì đáng giá để họ tốn công tốn sức bắt cóc?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!