Chính là vì biết không nhận được câu trả lời, nên Phó Tuyên Liệu mới hỏi thế, khiến Thời Mông khó chịu một phen cũng không đến nỗi tệ.
Hai người tranh đấu đã thành quen, chỗ nào cũng muốn phân thắng thua, ai có thể tác động đến cảm xúc của đối phương, ai có thể làm đối phương rối tung lên, thì đó là người thắng.
Bởi vậy hôm nay là lần đầu tiên Phó Tuyên Liệu chiếm được thế thượng phong, khi ôm Thời Mông thả cậu lên giường, anh nắm lấy khoeo chân cậu, ép toàn thân cậu lún xuống giường, vươn một tay vỗ vỗ khuôn mặt cậu, ngả ngớn dỗ dành: "Hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, hôm nào lại ôm ấp yêu thương cục cưng tiếp nhé."
Đến nhà họ Thời đơn giản chỉ là việc nằm ngoài kế hoạch, đi qua tầng hai thì đẩy cửa vào nhìn thử, bị Thời Mông ôm lấy càng là chuyện ngoài ý muốn.
Có điều, nói thế nào nhỉ, trong hợp đồng có ghi, để cho bên A chút lợi nhuận thì phe mình cũng không thiệt.
Ngồi dậy, Phó Tuyên Liệu đá đôi dép lê rơi ở ban công đến bên giường, đi tới cửa lại quay đầu, mãi mới hỏi: "Cậu cai thuốc rồi?"
Thời Mông đang nằm tại chỗ, lật người, mặc kệ anh.
Vì duy trì thói quen tập thể hình tốt đẹp, nên quanh năm suốt tháng hiếm khi Phó Tuyên Liệu cảm sốt, từ trên xuống dưới chỉ sót lại chút bệnh cũ do viêm đường hô hấp năm xưa để lại.
Trước kia cứ đến giao mùa là bị dị ứng, có khi vừa về đến nhà thấy Thời Mông đang ngậm điếu thuốc đứng ngoài ban công, một cơn gió thoảng qua, mùi khói xộc thẳng vào mũi, khiến Phó Tuyên Liệu bị sặc, hắt hơi ho khan liên tục, suýt chút nữa ho cả phổi ra.
Nên khi trên người Thời Mông không còn mùi thuốc lá, Phó Tuyên Liệu phát hiện ra rất nhanh. Nhưng vì một tờ hợp đồng ràng buộc, hơn nữa một tuần hai người chỉ ở chung một đêm, nên anh không tự mình đa tình đến độ cho rằng nguyên nhân Thời Mông cai thuốc lá có liên quan đến mình.
Xuống lầu đi tới phòng khách, trong không khí nồng đượm mùi cam quýt, ngọt gắt khiến Phó Tuyên Liệu suýt chút nữa lại hắt hơi.
"Tiểu Phó tới đây, ngồi xuống chơi."
Nữ chủ nhân nhà họ Thời đã đợi ở đó, trên bàn hương trà lượn lờ, cũng có chút không khí bàn chuyện.
Phó Tuyên Liệu ngồi xuống, sau khi hàn huyên chán chê thì không vội đi vào chủ đề chính, anh cầm chén trà trong tay chậm rãi thưởng thức.
Chiều nay đi cùng Cao Lạc Thành tới sân golf nhà hắn mới mở, lúc vô tình gặp phu nhân của Thời Hoài Diệc – Lý Bích Hạm, Phó Tuyên Liệu chỉ cảm thấy kiệt sức, sau đó Lý Bích Hạm mời anh đến nhà chơi, với lại hôm nay Thời Hoài Diệc không ở nhà, anh càng vững tin vào suy đoán của mình.
"Hôm qua lão Thời chỉ lo kéo cháu đi trò chuyện về chuyện làm ăn, dì không chen vào được." Lý Bích Hạm ngồi trên sô pha đơn, cười dịu dàng, "Nghe nói mẹ cháu ra nước ngoài điều dưỡng thân thể, dì bận bịu không thể đi thăm nom, chờ bà ấy quay về, thì đưa bà ấy tới nhà chơi, dì nấu canh cho bà ấy uống."
Tất nhiên là Phó Tuyên Liệu đáp ứng lời mời này.
Lý Bích Hạm và mẹ anh Tưởng Dung tuổi tác xêm xêm nhau, lại cùng tốt nghiệp ở trường Sư phạm, sau khi lấy chồng họ thường xuyên qua lại trong tầng lớp các quý phu nhân, hai người được coi là chị em bạn dì thân thiết.
Cũng bởi vậy, năm đó hai nhà từng kết thông gia qua miệng, muốn ghép Phó Tuyên Liệu và Thời Tư Hủy thành một đôi, sau này chuyện không thành, quanh co lòng vòng Phó Tuyên Liệu vẫn rơi vào nhà họ Thời, thôi coi như là duyên phận.
Nhắc đến chuyện xưa, Lý Bích Hạm cảm thán: "Khi còn bé, ba đứa tụi cháu chơi thân với nhau, không khác gì anh em một nhà, lúc đó chúng ta đã cảm thấy quả là duyên phận hiếm có, sau này có thêm Thời Mông…"
Nhắc đến cái tên này, ánh mắt Lý Bích Hạm tối đi một chút.
"Từ nhỏ tính tình đứa trẻ này đã ngang bướng, không chịu nghe lời, ở bên cạnh dì lâu như vậy mà không chịu thay đổi." Bà thở dài, "Chỉ thương cháu, đang lúc tuổi trẻ tài cao xông pha làm ăn nhưng lại bị vây nhốt ở nhà họ Thời bọn dì, còn phải thường xuyên tới thăm."
Phó Tuyên Liệu cười cười: "Khách sáo rồi, cháu còn phải nhờ bác trai dìu dắt nhiều, tuần nào cũng dành thời gian tới đây nghe dạy bảo, là cháu được hời."
Vất vả mãi mới gợi chuyện được lại bị khách sáo đẩy quay về, sắc mặt Lý Bích Hạm hơi không vui, nhưng không thể hiện ra ngoài, lúc nâng tách trà lên lại mang theo nụ cười.
Lúc này là nụ cười bi thương đành cam chịu số phận, Lý Bích Hạm nhìn về bức tranh đang treo ở chính giữa phòng khách, trên đó vẽ mười dặm khói sương, dãy núi hàng cây xanh mướt chập trùng.
"Nếu Mộc Mộc vẫn còn, nhìn thấy chúng ta vui vẻ hòa thuận ngồi tâm sự thế này, chắc sẽ vui mừng biết bao."
Trong bốn năm qua, Phó Tuyên Liệu cố gắng không nghĩ về Thời Mộc, bây giờ bị người bên cạnh liên tục nhắc đến, khiến anh có cảm giác không chốn dung thân.
Đi qua trường học, nhớ lại hai người từng bá vai bá cổ cùng đi vào cổng trường; Đi qua nơi triển lãm, nhớ mình phải tạm thời đứng ra làm thợ chụp ảnh ghi lại khoảnh khắc Thời Mộc nhận giải thưởng; Chạy xe qua một góc cua không đáng chú ý, cũng có thể nhớ ra mình từng nói câu gì với Thời Mộc ở đây.
"Bố em hi vọng em học kinh doanh, nhưng em chỉ muốn vẽ tranh thôi." Thiếu niên xoay người lại, ánh nắng nhỏ vụn rơi vào mắt, "Anh cũng không muốn tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc đúng không? Sau này em thuê anh làm nhiếp ảnh gia chuyên dụng của em, thấy được không?"
Hoàng hôn phủ đầy góc phố, nụ cười của Thời Mộc như vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!