Phó Tuyên Liệu mơ một giấc mơ.
Thời gian là cuối hè, địa điểm là thao trường.
Trong đại hội thể dục thể thao đầu tiên của năm lớp 11, anh bất đắc dĩ phải đăng ký chạy cự li dài 8000m, căn cứ vào tinh thần thể thao và lòng tự trọng không thể để mất mặt, 5 phút trước khi xuất phát anh nghiến răng quyết tâm phải chạy bằng hết.
Thật ra thể lực thì đầy đủ, Phó Tuyên Liệu thích vận động, sau khi học xong thường đi đá bóng với bạn bè, độ dài sân bóng tiêu chuẩn 11 người
không khác mấy so với đường băng cao su của trường cấp ba, 20 vòng mà thôi, một bữa ăn sáng.
Nhưng anh quên đường hô hấp của anh vẫn tồn tại vấn đề. Gần đây Phong thành ít mưa, trên mặt đường tích một lớp bụi dày, hôm nay gió lớn, vô số cát bụi bay tung mù quanh thao trường rộng lớn, chạy đến vòng thứ năm thì Phó Tuyên Liệu cũng bị sặc không dưới năm lần.
Uống nước không thể làm tan đi cái khó chịu của yết hầu và đường khí quản, hô hấp của anh trở nên nặng nề, dần dần thở không ra hơi, bước chạy cũng bắt đầu loạng choạng lung lay.
Thời niên thiếu luôn giấu trong lòng một sự bướng bỉnh cố chấp không chịu thua, Phó Tuyên Liệu cũng không ngoại lệ.
Trong lòng anh đã biết lúc này e là không thể chạy tròn 20 vòng, anh muốn ít ra cũng phải chạy cho xong vòng này.
Điểm cuối của vòng thứ bảy đã gần ngay trước mắt, anh đã nhìn thấy cái mũ đỏ trên đầu trọng tài, bất thình lình chân mềm nhũn đi, đầu gối chạm đất đầu tiên, ngay sau đó là bả vai và đầu.
Trong phút chốc hình ảnh tối sầm đi, đến khi hình ảnh lại hiện ra trước mắt, địa điểm đã dời đến phòng y tế của trường THPT số 3.
Không khí nơi đây sạch sẽ hơn nhiều, chiếc giường đơn chật hẹp được một tấm rèm mỏng màu trắng ngăn cách với phòng ngoài, một bên khác là cửa sổ, ánh nắng xuyên qua khe hở của tán cây, chiếu vào trong phòng, Phó Tuyên Liệu nheo mắt lại, bắt lấy hạt bụi nhỏ bé trôi nổi trong không khí.
Bên ngoài không có tiếng động, hình như bác sĩ không ở đây. Phó Tuyên Liệu ngáp một cái, đường hô hấp đau rát vì bị mài xước, anh đấm ngực ho khan một trận, dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi, cam chịu nghĩ dù sao cũng thành ra như vậy rồi, chi bằng cứ ngủ thêm một lát.
Mơ mơ màng màng, anh nhớ lại trước lúc ngã xuống, hình như anh nghe thấy tiếng la hét sợ hãi từ khán đài, không biết trong số đó có người kia không.
Hẳn là có, đại hội thể dục thể thao của cấp THCS và THPT số 3 được tổ chức cùng nhau, không có chuyện cậu ấy không nhìn thấy.
Nói không chừng đang trên đường tới đây cũng nên… Phó Tuyên Liệu khép mí mắt nặng nề lại, ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại —— Nói chính xác hơn, khi một lần nữa có ý thức, Phó Tuyên Liệu hoảng hốt không biết mình đã tỉnh hay chưa, có thể nhìn thấy có thể nghe thấy, nhưng lại ở trong trạng thái mơ hồ không rõ ràng.
Nghe thấy tiếng động, anh khó nhọc mở mắt ra, sau tấm rèm vải màu trắng xuất hiện một thân ảnh gầy gò, tóc ngắn, vóc dáng không cao cho lắm, nhưng cũng có thể là vì ánh sáng và cái bóng có sự chênh lệch dẫn đến nhìn không được cao.
Hình như là sợ bị phát hiện, tiếng bước chân của người tới rất là nhẹ, đi đến cạnh giường đứng cả buổi không thấy có động tác gì.
Đang lúc Phó Tuyên Liệu lim dim định ngủ tiếp, một cái tay đẩy rèm cửa qua một bên, cẩn thận từng li từng tí, vươn vào sau đó rơi xuống trán anh.
Xúc cảm ở mu bàn tay không thể nói là ấm áp, thậm chí hơi lạnh băng.
Phó Tuyên Liệu nhíu mày khó chịu, cái tay kia lập tức cuống quýt rời đi, một lát sau, đổi thành lòng bàn tay có nhiệt độ tương đối cao, sờ thật nhẹ vào vết thương trên thái dương của Phó Tuyên Liệu do ngã đập đầu xuống đất mà thành, nhẹ tựa lông vũ rơi vào người, hơi ngưa ngứa.
Cơn buồn ngủ càng kéo tới, trước khi mí mắt khép lại đoạt đi tia sáng cuối cùng, Phó Tuyên Liệu mơ hồ nhìn thấy một cái tay, trắng nõn thon dài, động tác nhu hòa, như đang đụng vào bảo vật trân quý vô vàn.
Tỉnh hẳn lại từ giấc mộng, ấn tượng ngắn ngủi về bàn tay kia trở nên vô cùng rõ ràng, đến mức Phó Tuyên Liệu ngồi trên giường nhìn chằm chằm cánh tay để bên ngoài chăn của người bên cạnh hồi lâu, chợt thanh tỉnh, mới phát hiện ra sự hoang đường.
Sao lại là Thời Mông được?
Hôm đó anh tỉnh lại ở phòng y tế, vén rèm lên, nhìn thấy một chai nước uống đặt trên chiếc tủ thấp cạnh giường, bên dưới là một mảnh giấy.
Đồ uống là nhãn hiệu anh thường uống, chỉ có người thường chơi chung với anh mới biết. Trên giấy vẽ thao trường và đường băng, một người mặc đồng phục ngắn tay đang chạy.
Vài ngày sau là sinh nhật Phó Tuyên Liệu, buổi sáng khi tới trường trên bàn học của anh xuất hiện một bức tranh khổ A5, chính là bức phác họa ở phòng y tế kia được thay đổi sang phiên bản cao cấp hơn, người trên bức tranh là ai không cần nói cũng biết.
Thật ra lúc học lớp 10 Phó Tuyên Liệu đã từng nhận được một bức tranh không kí tên, vẽ cảnh một thiếu niên đang ghé vào bàn học ngủ.
Vì không vẽ mặt nên lúc ấy Phó Tuyên Liệu còn tưởng là ai đặt nhầm chỗ, đợi đến sinh nhật năm sau mới biết rõ đó là dành cho mình, lại đến lễ Giáng Sinh năm lớp 12 thông qua chiếc đồng hồ được đeo trên tay Thời Mộc, xác nhận trá hình rằng cuộc trò chuyện vào đêm Giáng Sinh có tồn tại, cuối cùng xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, tất cả mới trở nên rõ ràng rành mạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!