Chương 27: (Vô Đề)

Ra khỏi cửa nhà họ Thời, Thời Mông nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà của Thời Hoài Diệc và Lý Bích Hạm.

"Sao trước kia không thấy ông chiều con chiều cháu như thế, nó đòi gì là cho nấy."

"Mông Mông chịu khổ nhiều rồi…"

"Nó khổ, vậy tôi không khổ à? Phải để nó cướp đi hết thảy của Mộc Mộc của tôi à?"

"Cướp cái gì mà cướp, những thứ đó vốn là có phần của Mông Mông."

"Tôi thấy thôi thì ông đón người đàn bà kia về đi, tôi dọn ra ngoài, nhường chỗ cho một nhà ba người của ông."

"Sao lại nhắc đến người kia? Tôi phiền bà ta còn không kịp, đã đuổi bà ta đi từ lâu, bà ta sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta."

"Con của bà ta thì ông không thấy phiền?" "Mông Mông cũng là con của bà…"

"Con của tôi chỉ có duy nhất Mộc Mộc!"

Hình tượng của Lý Bích Hạm trong mắt người khác luôn là dịu dàng nho nhã, cũng rất là "bao dung" với "đứa con hoang" Thời Mông này, quá đáng lắm thì coi cậu như người tàng hình không nhìn đến là được, nhiều ít cũng được khen là thương con chồng.

Có thể thấy là lần này bà giận dữ đến mức nào, nổi bão bất chấp đang ở trước mặt người ngoài.

Xe chạy khỏi biệt thự nhà họ Thời, Tưởng Dung quay đầu nhìn về phía sau, như đang lo lắng tình trạng của hai vợ chồng họ.

Đến khi đi được khá xa, sự yên tĩnh trong xe khiến lòng người hoảng hốt. Phó Khải Minh muối mặt ngồi ở hàng ghế sau không nói một lời, Tưởng Dung cân nhắc thật lâu, rồi mới nói với Thời Mông ngồi ở ghế phụ lái: "Cháu muốn ở cùng Phó Tuyên Liệu thì nói một tiếng là được, không cần làm phiền bố cháu, dù sao thì trong nhà cũng có phòng trống."

Ngữ điệu chỉ có thể tạm tính là khách sáo, nhưng Thời Mông như thể không nghe ra sự không hoan nghênh trong đó, cậu nói nhỏ: "Không cần phòng trống, cháu ngủ cùng phòng với Phó Tuyên Liệu."

Tưởng Dung nhìn thấy bàn tay đang nắm vô lăng của Phó Tuyên Liệu siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay đều trồi lên.

Chỉ sợ xảy ra chuyện gì, Tưởng Dung đành không nói nữa, quay đầu nhìn bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ.

Có điều sự lo lắng này là dư thừa, bởi vì phản ứng sau này của Phó Tuyên Liệu vượt qua tưởng tượng của mọi người, như lò xo bị ép đến cùng cực, sau khi buông ra chợt phế mất độ co dãn, dù đụng chạm thế nào đi chăng nữa cũng không có phản ứng.

Sau khi xe ngừng lại, thậm chí anh còn chủ động vòng qua sau xe cầm hành lý giúp Thời Mông, kéo vào thang máy rồi kéo thẳng lên phòng của anh.

Như thể cơn tức giận như muốn giết người ban nãy chỉ là ảo giác.

Biết đâu là ảo giác thật thì sao, Thời Mông suy nghĩ khá là lạc quan, tóm lại là cậu đã đạt được mục đích, Phó Tuyên Liệu phải chấp nhận thôi.

Anh không muốn tới, thì em qua tìm anh, dù anh có thế nào chăng nữa cũng không trốn khoát khỏi lòng bàn tay em đâu.

Treo từng bộ quần áo mang tới vào tủ để quần áo, tay chân Thời Mông nhanh nhẹn, nhanh chóng thu dọn xong xuôi.

Đúng lúc gặp Phó Tuyên Liệu tắm rửa xong đi vào, đặt điện thoại lên đầu giường, quay lại nhìn thấy tủ quần áo trống không được lấp đầy một nửa, chẳng biết tại sao anh lại nở nụ cười.

Nụ cười này không chút độ ấm, thậm chí còn có ý trào phúng. Thời Mông chỉ coi như không nhìn thấy gì, ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục sắp xếp đồ đạc trong va li.

Bên tai chợt vang lên tiếng của Phó Tuyên Liệu: "Mèo của cậu đâu?" "Ở nhà." Thời Mông đáp, "Mấy hôm nữa đưa về chỗ mẹ em."

"Vậy bức tranh kia đâu?" Phó Tuyên Liệu lại hỏi.

Nhắc đến bức tranh là Thời Mông luôn đề cao cảnh giác.

Cậu dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tuyên Liệu.

Phó Tuyên Liệu vừa tắm xong, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, không thắt dây, vạt áo buông thõng để lộ cơ ngực rắn chắc nhưng không khoa trương của anh, hình dáng cơ bụng rõ ràng, càng hướng xuống dưới càng không nhìn rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!