Chương 26: (Vô Đề)

Đi vào phòng vệ sinh sập cửa vào, mãi đến khi nước ấm dội xuống từ đỉnh đầu, hô hấp của Phó Tuyên Liệu vẫn chưa bình phục trở lại.

Anh biết mình quá kích động, cố tình nói lời trái lương tâm, thế nhưng dưới tình huống ban nãy, anh không còn lựa chọn nào khác.

Thời Mông ép sát từng bước, như một tay bắn tỉa thiện xạ, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của anh, quanh thân anh không có vật che chắn, anh chỉ có thể cầm lấy vũ khí có lực sát thương mạnh hơn, rồi đánh lui đối phương.

Bởi trận chiến này không có đúng sai, chỉ có thắng thua, ai chịu thua trước là người đó thảm, dù là kết cục đầu rơi máu chảy, dù là đôi bên cùng tổn thương.

Chuyện cũ năm xưa phủ đầy bụi ký ức bị đào xới lên, Phó Tuyên Liệu nhắm hai mắt lại, mặc cho nước nóng tỏa hơi mù mịt quanh người.

Anh nhớ lại năm đó, Thời Mộc vừa qua đời không lâu, chưa kịp thoát khỏi nỗi bi thương, công ty của gia đình lại gặp khó khăn, mọi thứ lại lôi anh xuống một cái đầm lầy sâu không thấy đáy khác.

Bởi vậy khi bị gài bẫy bỏ thuốc vào rượu, anh thẹn quá hóa giận nhưng lại chẳng thể làm gì, tựa như cá trên thớt, chỉ có thể nằm im ở đó mặc người chém giết.

Tuy sau này nhà họ Thời đứng ra đè bê bối bị phanh phui trước mặt mọi người này xuống, để tránh sự việc lan rộng, nhưng người trong giới đều ngầm biết. Sau này Phó Tuyên Liệu và nhà họ Thời ký hợp đồng, phản ứng của người ngoài chủ yếu là phấn khích mong đợi được xem drama.

Thời gian như một liều thuốc tê có tác dụng chậm, càng ngày càng vùi lấp sỉ nhục và sự không cam lòng ngày nào, chợt tỉnh táo lại, mới phát hiện ra những năm qua anh đã bỏ quên trọng trách của mình, sống hời hợt có sao biết vậy.

Làm chuyện kia vào lúc thi cốt Thời Mộc còn chưa lạnh, bất luận động cơ là thế nào, thì bản thân anh cũng không đáng được tha thứ.

Nghĩ thông suốt điều này xong, Phó Tuyên Liệu xua đi cảm giác tội lỗi khó hiểu quanh quẩn trong lòng, tắm rửa xong quay lại phòng ngủ, nhìn thấy Thời Mông ngồi ở đầu giường khom lưng ngẩn người, ngay cả cảm xúc phẫn nộ anh cũng không huy động được.

Lười tốn hơi thừa lời với cậu, Phó Tuyên Liệu vòng qua bên kia giường nghiêng người nằm xuống, định tranh thủ trước khi trời sáng ngủ một giấc.

Không lâu sau, động tĩnh quen thuộc và cánh tay quấn lên hông khiến đáy lòng Phó Tuyên Liệu dâng lên một sự châm chọc hoang đường.

Bị câu chữ nhục mạ đến thế, mà vẫn có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mới vừa rồi còn như gà chọi thấy người là mổ, giờ lại bắt đầu giả vờ làm bé thỏ trắng ngoan ngoãn nhu thuận.

Thật ra thì Thời Mông đã từng rất ngoan, đến giờ Phó Tuyên Liệu vẫn nhớ đứa bé yên tĩnh luôn luôn đi sau mông mình và thiếu niên thanh tú thường đi qua cửa lớp sau khi tan học, ánh mắt làm bộ như vô ý chạm nhau năm nào.

Thực sự Phó Tuyên Liệu không thể nghĩ ra, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu, tại sao lại biến thành như bây giờ.

Nếu như cậu cứ ngoan ngoãn như vậy, thì cũng không đến nỗi…

Cổ tay chạm vào nhau, không chạm vào viên sapphire có độ tồn tại cực mạnh kia, bỗng nhiên Phó Tuyên Liệu nhận ra từ lúc đưa ra ý kiến hủy hợp đồng đến nay, Thời Mông không còn đeo chiếc dây chuyền được đổi thành vòng tay kia nữa.

Thứ thuộc về cậu thì cậu không muốn, thứ không thuộc về cậu thì cậu cứ muốn chiếm hữu cho bằng được.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, Phó Tuyên Liệu nghĩ, cậu ta sẽ không học được cách ngoan ngoãn đâu, vĩnh viễn sẽ không.

Không thì bọn họ cũng không đi đến tình trạng không phải yêu thì chính là hận thù, không chết cũng bị thương như hiện nay.

Có lẽ vì nguyên nhân mấy ngày liền ngủ không đủ, hoặc có lẽ vì giường nhà họ Phó rất thoải mái, lần này Thời Mông ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.

Không có gì bất ngờ, Phó Tuyên Liệu đã không còn trong phòng, Thời Mông rời giường đánh răng rửa mặt đơn giản, mặc quần áo tử tế rồi đi ra phòng khách, cậu còn đặc biệt chú ý đến bàn ăn, tiếc là trống trơn, không có mảnh giấy nhớ mà Phó Tuyên Liệu để lại nào cả.

Tưởng Dung nghe tiếng đi ra khỏi phòng bếp, nhìn Thời Mông thì khách sáo cười: "Bác đang làm bữa sáng, ăn xong rồi hãy về nhé."

Thời Mông đồng ý và nói lời cảm ơn, đến khi Tưởng Dung mang đồ ăn ra, cậu mới nhớ ra gì đó, bổ sung: "Bác gái, cháu chúc mừng năm mới bác ạ."

Lời chúc này đến quá đột nhiên, giọng điệu cũng khô khan, khiến Tưởng Dung hơi bất ngờ. Nghĩ bình thường đứa nhỏ này kiệm lời ít nói, chắc không quen nói chuyện với người lớn, bà cũng thông cảm.

"Ôi, chúc cháu năm mới vui vẻ." Tưởng Dung cười nói, "Ngồi đi, coi đây như nhà mình là được, đừng khách sáo quá."

Nghe nói Phó Tuyên Liệu cùng bố đi chúc tết mấy vị quan chức, Thời Mông hỏi: "Vậy hôm nay anh ấy có về không ạ?"

Tưởng Dung đáp: "Chưa biết được, thường vào những ngày này hai bố con nó phải đi xã giao nhiều, có lẽ phải ăn tối xong mới về được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!