4 năm 5 tháng trước, đầu thu.
Mùa thu ở Phong thành ngắn ngủi, qua Trung thu không khí mới rỉ ra chút hơi lạnh.
Thời tiết thích hợp để đi chơi này lại đúng vào mùa mưa, khó tiến hành hoạt động ngoài trời, khu biệt thự sang trọng ở vùng ven thành phố trở thành địa điểm ưa thích cho những cuộc tụ họp xã giao của giới thượng lưu.
Nay là thứ bảy, một căn biệt thự ba tầng có bể bơi hiện đại hóa nào đó được bao trọn, tổ chức một buổi tiệc với mục đích là đấu giá từ thiện.
Người tổ chức là ông chủ của một công ty nổi tiếng niêm yết ở thành phố lân cận Phong thành, gần đây chuyển mối làm ăn tới Phong thành, đang bàn chuyện hợp tác với mấy chủ doanh nghiệp bản địa hàng đầu, bởi vậy lòng ai cũng rõ, bữa tiệc đấu giá từ thiện này chỉ là ngụy trang, mục đích thực sự là thúc đẩy hợp tác, móc nối quan hệ.
Dù sao thì cũng cùng lăn lộn trong một giới, người ta mới đến, nên nể mặt vài phần. Thế là vừa qua 5 giờ chiều, khách nối đuôi nhau tới liền không dứt, từng chiếc từng chiếc dù được bung ra dưới mái hiên của biệt thự đèn đuốc sáng trưng, ngăn đi mưa bụi gió bấc, đưa nhóm khách quý vào cuộc chơi của tiền tài và danh vọng.
Mưa to hơn vào khoảng chừng 6 giờ tối nhập nhoạng.
Lúc xuống xe, Thời Mông bị nước mưa hòa vào gió ập vào mặt làm chùn bước, rồi lại bị Thời Tư Hủy ngồi cùng ở hàng ghế sau thúc giục xô đẩy, tài xế còn chưa kịp vòng qua bung dù, cậu đã giẫm chân với chốn hỗn độn mịt mờ.
Đi vào trong phòng, gần như tóc và vai áo ướt đẫm, Thời Mông tiện tay vỗ vỗ mấy cái, rồi ngước cổ lên tìm kiếm trong đám người, hi vọng tìm thấy người kia.
Buổi tiệc này là do Thời Hoài Diệc gọi cậu đi cùng, nói muốn giới thiệu mấy bác mấy chú thân thiết nhiều năm với nhà họ Thời cho cậu làm quen. Thời Mông vốn không có hứng thú với việc này cho lắm, đến khi nghe nói mấy thanh niên cùng thế hệ với cậu quá nửa cũng sẽ tham gia, cậu suy đi tính lại mãi rồi mới quyết định đến đây.
Tiếc là giờ này khách đến quá nhiều, vì trời mưa nên đều chen nhau dưới mái hiên chỉnh sửa lại trang phục đầu tóc, Thời Mông không thấy người kia, mà tình cờ thấy Thời Hoài Diệc và Lý Bích Hạm ngồi chung một chiếc xe.
Thời Mộc qua đời hơn hai tháng, Thời Hoài Diệc khuyên bảo đủ kiểu Lý Bích Hạm mới chịu ra khỏi nhà, hôm nay bà mặc một chiếc váy trắng dài, tóc đen được búi lên, trên mặt phủ một lớp phấn trang điểm mỏng, trên người không đeo bất kì loại trang sức chói mắt nào.
Những ngày này bà gầy đi rất nhiều, nhìn kỹ vành mắt vẫn ửng đỏ, có lẽ tối hôm qua lại không ngủ ngon. Thời Mông chỉ nhìn bà một thoáng, rồi vội vàng dời ánh mắt, cúi đầu nhìn mặt đất.
Thời Hoài Diệc đi tới trước mặt cậu: "Tiểu Mông à, vào trước cùng mẹ con đi, bố vừa gặp một bạn cũ ngoài này nên muốn sang phòng bên cạnh ôn chuyện với ông ấy."
Nghe thấy hai chữ "mẹ con", trái tim Thời Mông co rụt lại, sau đó thấp thỏm lặng lẽ liếc sang nhìn Lý Bích Hạm, cũng may bà đang thất thần nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, không nghe thấy lời Thời Hoài Diệc nói.
"Tìm chỗ vắng người mà ngồi nghỉ, đưa mẹ con đi ăn chút gì đi." Thời Hoài Diệc không yên tâm hẳn, tiếp tục dặn dò, "Đừng để bà ấy tức giận."
Thời Mông vâng lời.
Nhưng sự tồn tại của cậu sẽ chỉ làm Lý Bích Hạm bực bội khó ở hơn mà thôi, vừa bước lên trước một bước, Lý Bích Hạm đã nhíu mày lùi lại, rồi dắt tay Thời Tư Hủy vừa ra khỏi toilet, nhìn cũng không thèm nhìn Thời Mông lấy một cái, quay người đi vào đại sảnh bữa tiệc.
Nghĩ chắc Thời Tư Hủy sẽ chăm sóc tốt cho bà, Thời Mông không đuổi theo nữa, đứng ngoài hiên thêm vài phút, xác định hai người đã đi vào bên trong, rồi cậu rẽ sang hướng ngược lại, đi vào hội trường bằng một cánh cửa khác.
Những gì đã trải qua vào thời niên thiếu dạy cho Thời Mông cách biết nhìn sắc mặt người khác, bởi vậy cậu sẽ không cố dán tới để chọc cho người ta ghét thêm.
Tuy rằng cậu cảm thấy Lý Bích Hạm không cần phải chán ghét cậu, cậu tự hiểu địa vị của mình ở nhà họ Thời, cũng không định tranh đoạt gia sản gì cả, nhưng cậu không phải là không hiểu những lời chị Tuyết từng nói.
Dù sao thì đứa con trai mà Lý Bích Hạm yêu thương nhất đã chết rồi, cậu không thân không quen gì với bà lại sống khỏe sống tốt, nhìn thấy cậu lần nào là Lý Bích Hạm khổ sở lần nấy, e rằng cậu không làm gì, nhưng cậu tồn tại không thôi đã là tội đồ rồi.
Nhớ đến chị Tuyết, Thời Mông tìm một góc hẻo lánh, lấy chiếc điện thoại vừa mới mua ra, gọi điện cho cô.
Chuông vang lên hai hồi đã được kết nối, giọng Giang Tuyết lười biếng uể oải, giống như vừa ngủ dậy: "Đến nơi rồi?"
"Vâng." Thời Mông nhìn quan khách đi tới đi lui trước mắt, "Nhiều người lắm."
"Em phải học cách làm quen dần, sau này chị khiến em nổi tiếng rồi thì còn gặp nhiều trường hợp như thế."
Thời Mông không đáp lại câu này, mà hỏi lại: "Chị sao rồi, còn khó chịu không?"
"Chà." Giang Tuyết đang ngáp đến một nửa thì nở nụ cười, "Mông Mông nhà mình biết quan tâm người khác rồi này."
Trong điện thoại truyền đến tiếng bước chân và tiếng bát đĩa va chạm, Giang Tuyết uống ngụm nước, nói năng rành mạch hơn: "Chị không sao, đừng lo lắng vớ vẩn, chẳng qua chỉ là một tên đàn ông thôi mà phải không, người sau sẽ tốt hơn."
Thời Mông không quá tin tưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!