Chương 24: (Vô Đề)

Hai người đi tới khu chung cư của nhà họ Phó ở nội thành.

Vào thang máy, Phó Tuyên Liệu mới nhớ ra để hỏi: "Vì sao lại chạy tới Hạc Đình đợi tôi?"

Thời Mông trả lời: "Phòng của anh không sáng đèn."

Bỏ ra chút thời gian để làm rõ mối quan hệ giữa việc chạy tới Hạc Đình với việc phòng anh không sáng đèn, rồi Phó Tuyên Liệu hỏi tiếp: "Tết âm lịch mà cậu không phải ở nhà à?"

Trong ấn tượng của anh, quy củ của nhà họ Thời sáng sớm đầu năm có rất nhiều, từ việc thắp hương cúng tổ, đến người một nhà quây quần thăm hỏi vân vân, mà mấy tiếng đồng hồ nữa là trời sáng rồi.

"Không cần." Thời Mông nói, "Em nói với bố rồi."

Phó Tuyên Liệu hơi kinh ngạc, Thời Hoài Diệc dung túng cậu đến mức ấy ư.

"Vậy mèo thì sao?" Phó Tuyên Liệu lại hỏi. Thời Mông đáp: "Đã cho ăn rồi."

Nói rồi lại sợ Phó Tuyên Liệu không tin, Thời Mông lấy chiếc điện thoại không thường dùng ra, mở album ảnh bấm vào một chiếc video: "Đây là em quay trước khi ra ngoài."

Phó Tuyên Liệu lại gần nhìn, video này là được quay khi ngồi xổm, từ phía sau. Chú mèo trong màn hình béo mượt nhàn nhã vung vẩy chiếc

đuôi, chứng minh rằng khẩu vị của nó vẫn vô cùng tốt dù là đổi sang nhà mới.

Nhìn một chút, ánh mắt không khỏi dịch chuyển đến đến đôi chân ở góc bên dưới video.

Chỉ lộ ra nửa bàn chân, không xỏ tất xỏ giày, màu da trắng lạnh, gầy đến nỗi có thể nhìn rõ gân xanh và khớp xương.

Phó Tuyên Liệu hỏi một câu không đầu không đuôi: "Vậy còn cậu?" Tầm mắt Thời Mông vẫn chăm chú nhìn vào video: "Hả?"

Chỉ nghe "Đinh" một tiếng, thang máy đến, câu hỏi "Cậu ăn cơm chưa" suýt nữa thốt ra khỏi miệng bị Phó Tuyên Liệu nuốt trở lại bụng.

Anh đi vào thang máy trước, áo khoác âu phục cởi từ trong xe vắt trên khuỷu tay, thậm chí bước chân anh còn hơi vội vàng.

Cuối cùng thì vẫn làm ít đồ ăn vào nửa đêm.

Tưởng Dung và Phó Khải Minh đã ngủ, đêm giao thừa mà đi gọi thức ăn ngoài thì quá thể đáng, suy đi tính lại, Phó Tuyên Liệu nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy hai gói mì tôm và hai quả trứng gà.

Mì tôm là được mua sau lần trước Thời Mông đột ngột đến nhà rồi mua đống đồ ăn ngoài nhiều đến độ ăn bể bụng, anh sẽ dùng để ăn khuya khi nhà không có ai.

Có điều đây cũng là lần đầu tiên mì tôm phát huy tác dụng của nó.

Tuy không chú ý đến mặt ăn uống ẩm thực, nhưng Phó Tuyên Liệu vẫn khẳng định mì tôm phải nấu lên mới ngon. Bỏ hai vắt mì vào nước lạnh, đè đũa lên nhấn một lúc mà chúng không chìm xuống, thêm hai bát nước, đóng nắp lại, rồi lại bắt đầu phân vân có nên bỏ luôn gói gia vị vào chung hay không.

Thời Mông cũng đi vào phòng bếp, thấy như vậy bèn lấy hai cái tô lớn từ tủ bát ra, đoạt lấy gói gia vị trong tay Phó Tuyên Liệu, xoạt xoạt xé vỏ trút hết vào nồi.

Phó Tuyên Liệu: "…"

Thời Mông đoạt luôn đũa của anh, đảo mì trong nồi, nhìn thấy bên cạnh có hai quả trứng gà, nghiêng đầu hỏi anh: "Chín mấy phần?"

Phó Tuyên Liệu lại không biết phải nói gì, mãi sau mới đáp: "Chín một nửa."

Món mì từ trong nồi lên mặt bàn mất khoảng 7 8 phút, không biết Thời Mông chần trứng như thế nào, một quả trứng tròn trịa nằm ngoan trên vắt mì, dùng đũa khẽ chọc, lòng đỏ trứng sánh đặc mà không bị loãng chảy ra, chín 5 phần tiêu chuẩn.

Sợi mì cũng được nấu vừa mềm tới không bị nát, Phó Tuyên Liệu gắp vài đũa là ăn xong, phát hiện dưới đáy bát còn một quả trứng chần nữa.

Phó Tuyên Liệu có cảm giác xấu hổ như thể bị coi là trẻ con, hỏi người ngồi ở đối diện, "Sao cho tôi cả hai quả trứng?"

Thời Mông vẫn chưa ăn xong mì, mí mắt không nâng đầu không ngẩng: "Em không thích ăn trứng."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!