Chương 22: (Vô Đề)

Tranh thủ lúc gió yếu bớt, Phó Tuyên Liệu bước nhanh lên phía trước, kéo cánh tay Thời Mông về, hai tay quàng lấy eo của cậu, nhấc cậu khỏi bệ cửa sổ, khiêng thẳng vào trong phòng.

Động tác của anh không hề dịu dàng, Thời Mông bị quăng ngã lên giường ngơ ra mấy giây, tỉnh táo lại là vội bổ nhào sang bức tranh đã được lồng kính bên cạnh, ôm thật chặt chỉ sợ nó bị cướp đi.

Phó Tuyên Liệu cũng trèo lên giường, đè Thời Mông lại, bẻ vai buộc cậu phải buông tay: "Chẳng phải cậu rất lợi hại à, sẽ hủy diệt những thứ mình ghét đấy à, còn giữ bức tranh này làm gì? Hả?"

Anh thở rất gấp, giọng vừa khàn vừa hung, hiển nhiên là đã bị chọc giận, không biết nương tay là gì.

Xương bả vai bị siết rất đau, phát ra tiếng cạch cạch như bị trẹo, Thời Mông không hề sợ hãi, dùng sức lực toàn thân để che chắn bức tranh kia: "Đây là, tranh của em." Cậu nghiến răng, nói đứt quãng, "Của em, là của em… Tranh của em."

Phó Tuyên Liệu nôn nóng đến đỏ quạch mắt: "Tôi bỏ ra 10 triệu, tôi cho cậu 10 triệu, cậu đưa nó cho tôi."

Trong lúc giãy dụa, Thời Mông nghiêng đầu nhìn lại, thấy trong mắt Phó Tuyên Liệu có thêm một tầng lạnh lẽo.

"Em không bán." Trong cơn đau đớn, cậu nhếch khóe môi lên, nụ cười đắc ý nhưng tái nhợt, "Đừng nói là 10 triệu, dù anh có đưa 100 triệu, 1 tỉ, em cũng không bán."

(*) 10 triệu RMB = khoảng 35 tỉ 800 triệu VND

Không ai nhượng bộ, kết quả chính là đôi bên cùng thiệt.

Vì bảo vệ bức tranh, Thời Mông liều chết duy trì một tư thế, bả vai và cổ bị bóp thành từng vệt xanh tím. Phó Tuyên Liệu càng chật vật, vừa nãy ôm Thời Mông từ bệ cửa sổ xuống bị khung kính của bức tranh quệt vào mặt, trong lúc tranh đoạt lại bị góc nhọn làm tay bị thương, bây giờ từ thái dương đến gò má đã sưng lên một mảng, vết thương trên tay còn đang rướm máu, nhìn vô cùng dữ tợn.

Tuy trước kia cũng thường xuyên như thế này, có điều chỉ ở mức độ nhẹ, cắn đôi cái siết vài bận, thậm chí có thể xếp vào dạng tán tỉnh ve vãn nhau trước khi ân ái. Lần này thì thật sự ác liệt, áp suất trong phòng cực

thấp, hô hấp của hai người nặng nề xen lẫn vào nhau, như thể có thể nhào lên đánh đấm bất cứ lúc nào.

Sau cùng, Phó Tuyên Liệu cảm thấy chán chường, xoay người xuống giường trước.

Thở đều trở lại, mới có sức đi tìm giày của mình không biết đã đá bay từ lúc nào.

Đi vòng đến bên kia giường, Phó Tuyên Liệu thấy Thời Mông vẫn cố chấp ôm bức họa kia không nhúc nhích, nhớ ban nãy cậu chỉ toàn "của em của em", anh cười lạnh: "Cũng đúng, bỏ ra 10 triệu rồi cơ mà, từ góc độ pháp luật mà nói thì giờ bức tranh này đúng là của cậu."

Thời Mông không lên tiếng, Phó Tuyên Liệu nhìn ngón tay bám lấy khung kính bức tranh của cậu khẽ nhúc nhích, Phó Tuyên Liệu nhịn không được, nói: "Cậu hận Thời Mộc như thế, sao không dứt khoát hủy bức tranh này đi?"

Thời Mông ngồi phắt dậy, trợn tròn mắt nhìn anh: "Đây là tranh của em!"

"Được được được, của cậu, của cậu tất, được chưa?"

Không muốn tranh luận với một người không tỉnh táo, Phó Tuyên Liệu xỏ chân vào giày, bỏ ra ngoài.

"Anh đi đâu vậy?" Thời Mông sợ anh chạy mất, vội bám theo sau.

"Băng bó vết thương." Phó Tuyên Liệu chìa cái tay hãy còn đổ máu ra, lại hất cằm về phía giường, "Cẩn thận tranh của cậu bị người ta ăn cắp mất."

Thời Mông hoảng hốt quay lại, vòng hai tay ôm lấy khung tranh, dáng vẻ vừa đáng thương lại buồn cười.

Ra tới cửa, Phó Tuyên Liệu chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại: "Có phải cậu có một bức tranh, vẽ hoa linh lan đúng không?"

Hình như Thời Mông thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu lại, nghi hoặc nhìn anh.

"Vậy tức là có." Xác nhận qua ánh mắt cậu, Phó Tuyên Liệu cười nhạt, "Vẽ rất đẹp, tiếc là bị tôi đốt trụi rồi."

Nhìn thấy bả vai Thời Mông run lên dữ dội, cuối cùng khoái cảm trả thù cũng dâng lên từ đáy lòng Phó Tuyên Liệu.

Anh muốn khiến Thời Mông đau hơn: "Tôi quên bức tranh đó trông như thế nào rồi, dù sao thì đã đốt sạch cả tranh cả khung, không chừa chút tro cặn."

Giống như cậu bốn năm về trước, tự tay hủy diệt sự tự do của tôi vậy.

Đi xuống cầu thang gỗ, Phó Tuyên Liệu thu lại nụ cười, sự thả lỏng sau cuộc vật lộn không khiến anh cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!