Đêm khuya, một giá vẽ dựng ở đầu giường, ánh đèn nhợt nhạt rọi xuống trang giấy.
Bóng người thon gầy đứng trước giá vẽ, tiếng xoàn xoạt của bút than ma sát trên trang giấy bị tiếng gió bên ngoài che lấp, cửa sổ đang mở, gió
lạnh đối chọi với hơi ấm trong phòng, cái này lên cái kia xuống, đạt thành sự thống nhất vi diệu.
Sóng ngầm cuồn cuộn bên dưới sự bình tĩnh, Phó Tuyên Liệu vừa đứng lên, Thời Mông đã quay phắt lại nhìn anh, như cai ngục trông coi phạm nhân, bá đạo đến mức thản nhiên.
"Đi tắm, không được à?" Phó Tuyên Liệu cười lạnh, "Hay cậu cho phép tôi không tắm rửa đã được lên lên giường cậu?"
Thời Mông thu tầm mắt lại, một lần nữa nhìn về giấy vẽ: "Anh tắm đi."
Phó Tuyên Liệu liền đi vào nhà tắm, đóng cửa lại mở đèn lên, anh thu lại nụ cười, vươn tay nhéo nhéo đầu lông mày, cơn mệt mỏi ào lên như thủy triều.
Xế chiều hôm nay cố ý tới nhà họ Thời sớm, chính là vì muốn tránh Thời Mông, bàn chuyện trước cho xong. Ai ngờ Thời Mông lại về sớm hơn thường ngày, chạm trán thẳng.
Nghĩ lại ánh mắt mờ mịt lúc đó của Thời Mông, sự bực bội cố kìm nén trong lòng có xu thế ngóc đầu lên lại, Phó Tuyên Liệu đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước dội qua đỉnh đầu, cuốn trôi những phiền não vô dụng, anh bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.
Nữ chủ nhân nhà họ Thời Lý Bích Hạm rõ ràng là muốn hủy hợp đồng ngay lập tức, dù gì thì lúc trước bà ta còn muốn lôi kéo nhà họ Phó, muốn đoạt lại cổ phần trong tay Thời Mông, nên tất nhiên là không muốn nhìn thấy anh và Thời Mông bên nhau.
Về phần Thời Hoài Diệc, lập trường của ông trung lập, năm đó ông giúp Thời Mông ký bản hợp đồng này chủ yếu là để kìm hãm nhà họ Phó, bây giờ bố anh đã bày tỏ đủ thành ý, đảm bảo rằng lợi nhuận từ việc hợp tác luôn thuộc về nhà họ Thời, cũng giao hết quyền quyết định cho nhà họ Thời, từ góc độ thương nhân mà cân nhắc, thì Thời Hoài Diệc cũng không cần thiết phải tiếp tục duy trì bản hợp đồng này.
Nếu từ góc độ thân tình… Phó Tuyên Liệu không rõ, bởi, với địa vị khi đó của nhà họ Thời, không cần ký bản hợp đồng này thì triển vọng đã vô cùng sáng sủa. Ngược lại, với nhà họ Phó, nếu lúc đó bất hạnh không được nhà họ Thời trợ giúp, thì gần như không thể nào vượt qua giai đoạn khó khăn.
Suy ra, nguyên nhân thúc đẩy Thời Hoài Diệc quyết định hợp đồng hẳn là có liên quan đến Thời Mông. Còn rốt cuộc tình yêu trong đó chiếm mấy phần, thì trời mới biết.
Dựa theo sự quan sát và trí nhớ của Phó Tuyên Liệu, lúc Thời Mông mới tới nhà họ Thời, Thời Hoài Diệc cũng không để ý đến đứa con riêng được nuôi bên ngoài này, đón cậu về nhà cũng chỉ để cậu được ăn no mặc ấm, cái khác thì một câu quan tâm cũng muốn nói nhiều.
Thay đổi bắt đầu từ bốn năm trước, gần như trùng khớp với thời gian ký hợp đồng, từ lúc đó thái độ của Thời Hoài Diệc với Thời Mông trở nên tốt hơn rất nhiều, không chỉ quan tâm cuộc sống của cậu, mà còn chủ động sắp xếp việc học tập cho cậu, riêng chuyện quay về trường học đào tạo chuyên sâu, Phó Tuyên Liệu đã nghe ông nhắc tới mấy lần.
Nếu như bởi vì chỉ còn một đứa con trai, nên chuyển hết tình cảm sang Thời Mông, thì còn hiểu được, nếu xuất phát từ lòng áy náy, cảm thấy lúc trước bạc đãi đứa con trai nhỏ, thì sự thay đổi vào lúc này không khỏi quá đột ngột.
Hai chục năm trước không muốn đối xử tốt với cậu, đợi lớn đến 20 tuổi, tự dưng lương tâm trỗi dậy?
Hiển nhiên là không hợp lý.
Bởi vậy tuy Phó Tuyên Liệu không xác định được xác suất thành công từ chỗ Thời Hoài Diệc là bao nhiêu, nhưng hi vọng duy nhất hiện tại là gửi gắm nhờ vả bề trên gây sức ép.
Nhưng cũng không phải là không nghĩ tới chuyện thuyết phục Thời Mông buông tay.
Tắm xong quay trở lại phòng ngủ, Phó Tuyên Liệu nâng mắt lên là nhìn thấy hợp đồng đặt bên cạnh giá vẽ, bên trên còn đè viên đá sapphire.
Có điều vừa mới liếc qua, Thời Mông đã cảnh giác đè chặt tay, nhìn anh chằm chằm như đang bảo vệ đồ ăn. Cũng không lâu lắm, bản hợp đồng kia đã bị bỏ vào ngăn kéo có khóa mật mã ở tủ đầu giường, người ngoài muốn chạm vào một chút cũng không thể.
Phó Tuyên Liệu lại tự giễu cười một tiếng, bởi vì ý nghĩ ngây thơ quá đáng của mình.
Hôm nay đã xác định chỉ có thể ở lại đây, anh liền không giãy dụa nữa, tìm một tư thế thoải mái, nằm xuống chiếc giường anh từng ngủ lại rất nhiều lần mỗi tối thứ bảy.
Không bao lâu sau, nguồn sáng ở đầu giường tối đi, cửa sổ đóng lại, tiếng bước chân lại gần, một người khác bò lên giường.
Khi bị một cánh tay nhỏ gầy vòng qua siết chặt lấy eo, một cảm giác bất lực vô vàn chậm rãi dâng lên, khiến Phó Tuyên Liệu cảm thấy vừa mệt mỏi vừa hoang đường.
Anh hỏi: "Có thấy vô nghĩa không?"
Thời Mông không nói lời nào, chỉ ôm chặt anh. "Tôi không thể thích cậu."
Thời Mông vẫn không nói gì, chỉ có hơi thở phía sau lưng bỗng hao đi một nhịp.
Cảnh tượng này lặp lại một cách kì diệu, giống hai tiếng trước, có điều khi đó là anh lặng im không nói, còn Thời Mông thì cuồng loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!