Chương 2: (Vô Đề)

Bị dã thú tập kích thì phản ứng đầu tiên luôn là đánh trả, Phó Tuyên Liệu cũng không ngoại lệ.

Hàm răng găm vào da thịt vẫn chưa chịu buông, anh giật mạnh tay mình ra, trở tay bóp lấy cổ người trước mặt một cách chuẩn xác, mạnh mẽ ghì lực, đẩy kẻ đánh lén lên bức tường đối diện.

Lảo bảo vài bước, va chạm kịch liệt khiến một tiếng rên bật khỏi cổ họng, vị rỉ sắt xộc vào xoang mũi khiến tầm mắt hoa lên, đến khi hít mạnh một hơi, khuôn mặt trước mắt dần trở nên rõ ràng, Thời Mông mới từ từ thả lỏng.

Mu bàn tay đau đớn làm vẻ mặt Phó Tuyên Liệu dữ tợn, phát hiện Thời Mông buông lỏng cơ thể, anh lại thấy buồn cười: "Thật sự cho rằng tôi không dám động vào cậu?"

Chút ánh đèn xuyên qua hành lang, Phó Tuyên Liệu đứng nơi khuất sáng, ngũ quan sắc nét tạo nên bóng mờ liền khối trên mặt, Thời Mông híp mắt ngắm nhìn anh, hơi thở dốc đang thưa dần, giấu hết lưu luyến si mê vào bóng tối.

Một bên bỏ cuộc không giãy dụa thì trận đấu mất đi ý nghĩa. Phó Tuyên Liệu buông năm ngón tay ra, quay lưng đi hứng ánh sáng nhìn vết thương, khẽ mắng câu gì đó.

Lúc xuống lầu hỏi dì giúp việc lấy giúp hòm thuốc, anh gặp Thời Tư Hủy khoác áo choàng tắm đang bưng ly rượu vang đi từ trên lầu xuống. Cô ta tìm một ghế trống ngồi xuống, liếc nhìn vết thương trên tay Phó Tuyên Liệu, cười nói: "Chảy máu đến thế rồi, có cần đi tiêm uốn ván không?"

Phó Tuyên Liệu không để ý, lấy cồn i

-ốt lau vết thương xong, quay người muốn đi lên.

Tiếng Thời Tư Hủy lại vang lên sau lưng: "Nếu em trai tôi vẫn còn, thì đâu đến nỗi…"

Câu sau đó đè trong cổ họng, Phó Tuyên Liệu cũng không muốn nghe, nhấc chân bước từng bước.

Có lẽ là uống nhiều rồi, Thời Tư Hủy không giữ được miệng, đứng dậy truy hỏi: "Cậu cứ chấp nhận như vậy sao? Cậu đã quên Thời Mộc, đã quên chuyện đồng ý với em ấy rồi sao?"

Bước chân dừng lại, Phó Tuyên Liệu không quay đầu lại.

"Các người đều quên rồi." Anh bình tĩnh nói, "Tôi còn nhớ những thứ đó làm gì?"

Thời Mông sợ lạnh, vào mùa đông luôn phải chỉnh nhiệt độ phòng lên rất cao.

Vào phòng đóng sập cửa, Phó Tuyên Liệu cởi áo khoác ném lên giường, đảo mắt một vòng, không có ai, hẳn là đang tắm.

Căn phòng trên tầng hai này là một dãy phòng liên thông, gồm phòng ngủ, phòng khách cỡ nhỏ cộng thêm nhà vệ sinh, đầy đủ công năng, vốn là căn phòng ngủ lão gia tử giữ cho đứa con trai ruột được yêu thương nhất, mấy năm trước bị chiếm đoạt, biến thành nơi để Thời Mông nổi cơn điên.

Đánh giá chữ "chiếm đoạt" này một lát, Phó Tuyên Liệu vươn hai chân ra và dựa vào ghế sô pha, nhếch môi cười mỉa mai một tiếng.

Cũng không hẳn là "chiếm", Thời Mộc có gì thì anh phải có nấy, bất kể là vật sống hay vật chết, cứ đoạt lại hết rồi nói sau.

Phòng vệ sinh cách âm rất tốt, lúc Thời Mông tắm xong đi ra, nhìn thấy Phó Tuyên Liệu dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu tiên cậu sững sờ, như không ngờ anh lại về nhanh như vậy, sau đó ánh mắt dịch xuống, đảo qua bàn tay anh khoác trên đầu gối, nhưng chỉ hai giây lại dời mắt, đi thẳng ra ban công.

Khi Phó Tuyên Liệu mở mắt ra, đập vào mắt chính là hình bóng cao gầy được bao bọc bởi màn đêm thăm thẳm.

Tương tự với việc mở điều hòa và đắp chăn bông, Thời Mông thích ở trong căn phòng ấm áp rồi mở cửa sổ ngắm cảnh đêm.

Làn gió không hề dịu dàng hất tung ống tay áo tắm rộng thùng thình lên, những ngón tay thon dài thường cầm cọ vẽ hiện ra, đuôi tóc ướt sũng

lướt qua tai, làm lộ phần cổ trắng nõn đọng đầy giọt nước, có thể nhìn thấy mơ hồ mấy vết tay mờ mờ trên đó, như những chấm đỏ tươi rải rác trên nền tuyết.

Không thể không thừa nhận, đó là một bức tranh cực kỳ dụ người.

Thế là Phó Tuyên Liệu đứng lên, cất bước đi tới, cánh tay dài quàng qua vòng eo thon mềm, hai người cùng ngã vào nệm giường mềm mại, lăn một vòng.

Mượn tư thế đó, trước tiên là vùi đầu vào cần cổ vương hơi nước, nhe răng thô lỗ gặm cắn dọc theo những vết đỏ chưa ráo, thình lình Phó Tuyên Liệu ngẩng đầu lên, nhìn từ trên cao xuống, hỏi: "Đau không?"

Ý của anh là muốn Thời Mông chịu thua, ai ngờ cậu thản nhiên thừa nhận: "Đau chứ."

Khiến Phó Tuyên Liệu giận sôi lên, bàn tay giữ vai Thời Mông không kìm được dùng thêm lực: "Vậy còn cắn?"

Người dưới thân híp mắt, như thể đối với cậu đau đớn cũng là hưởng thụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!