Nửa đoạn đường sau khá yên tĩnh, có lẽ vì mệt, Phó Tuyên Liệu không chủ động gợi chuyện nữa, trong không khí trừ tiếng gió và tiếng cành cây lay động, chỉ còn lại tiếng thở phập phồng giao thoa của hai người.
Ghé vào tấm lưng đã rộng lớn hơn hồi niên thiếu rất nhiều, Thời Mông hưởng thụ sự êm đềm hiếm có, lại bắt đầu ảo tưởng rằng con đường này mãi mãi không có điểm cuối.
Khi được đội bảo vệ do Cao Lạc Thành dẫn đầu tìm thấy, hai người đã lên được đường cái, có thể nhìn thấy bảng hiệu của khách sạn phía xa xa.
"Sao ông không lề mề thêm lát nữa đi?" Phó Tuyên Liệu đầu hàng, "Chậm khoảng năm phút nữa thì tôi cũng về đến nơi."
Thấy người không bị làm sao, Cao Lạc Thành cười đùa tí tửng: "Cho ông cơ hội được làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy còn gì."
Đội bảo vệ của resort rất chuyên nghiệp, biết trời tối đi đường dễ xảy ra vấn đề, nên đẩy cả xe lăn theo, Phó Tuyên Liệu đặt Thời Mông bị trẹo chân lên xe lăn, xoa xoa bả vai, như trút được gánh nặng: "Mọi người đi trước đi, tôi nghỉ một lát."
Cao Lạc Thành sắp xếp đội bảo vệ đẩy người bị thương đi trước, nhìn thấy Thời Mông ngồi trên xe lăn xoay người ngoái sang bên này mấy lần, hắn đụng đụng Phó Tuyên Liệu: "Này, vị kia nhà ông đang nhìn ông kìa."
Phó Tuyên Liệu không có phản ứng, cúi người chậm rãi phủi đất bẩn trên ống quần.
"Chúng ta cũng đi nhanh lên." Cao Lạc Thành thúc giục, "Giang Tuyết vẫn đang chờ đó."
"Bây giờ biết vội rồi?" Phó Tuyên Liệu tức giận, "Lề mà lề mề, hại tôi phải cõng cậu ta đi xa như vậy, còn bị…"
"Bị làm sao?"
Phó Tuyên Liệu không thốt nổi hai chữ "cưỡng hôn", nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu: "Mắc mớ gì tới ông? Bớt hóng hớt."
Cao Lạc Thành chẳng hiểu ra sao: "Tự ông muốn nói còn gì ơ kìa?"
Phó Tuyên Liệu cũng không biết mình đang khó chịu vì cái gì, tác phong của Thời Mông xưa giờ không hợp thói thường, đừng nói là cưỡng hôn, đến cưỡng X cũng đã từng.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ đành cho rằng lòng tự trọng bị chà đạp, trước đây anh luôn có thể đổi từ bị động thành chủ động, áp chế Thời Mông tới mức cậu ta không thể phản kháng, vừa rồi không biết bị làm sao, khi bị đôi mắt trong vắt sáng ngời kia nhìn, nghe thấy một câu "Cảm ơn" lơ đãng, anh đã ngốc luôn tại chỗ.
Cũng may trời tối không ai nhìn thấy nét mặt của anh, Phó Tuyên Liệu tạm thời tìm cớ là đi mệt hụt hơi, dìm chuyện mất mặt này xuống.
Đi vào khách sạn thì gặp Giang Tuyết, có lẽ đã nghe nhân viên bảo vệ kể là Phó Tuyên Liệu tìm được người, nên hiếm khi chạm mặt mà cô không châm chọc khiêu khích anh.
"Bác sĩ đã khám cho Mông Mông, bị trẹo nhẹ, nghỉ ngơi là được, tôi đưa cậu ấy lên phòng rồi." Lăn lộn cả một đêm, mặt Giang Tuyết bơ phờ, "Hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi, có gì mai nói tiếp."
Đúng là đã không còn gì để nói, ba người cùng vào thang máy lên tầng.
Ai về phòng người nấy, Phó Tuyên Liệu chuẩn bị đẩy cửa ra mới nhớ hộp quà còn trong tay Giang Tuyết, định quay người đi tìm cô, đảo mắt quanh phòng một lượt thì thấy Thời Mông ngồi trên giường đang cầm thứ gì đó, nhìn kỹ, hóa ra chính là dây chuyền sappharie mà anh đã tỉ mỉ chọn lựa.
Kế hoạch bị xáo trộn, Phó Tuyên Liệu hơi thất vọng, đành vò đã mẻ không sợ nứt đóng cửa đi vào phòng: "Giang Tuyết đưa cho cậu?"
Hỏi một câu quá thừa, Thời Mông lại nghe rõ rành rành, đáp lại "ừm" một tiếng.
Cởi áo khoác xuống quay lại, bắt gặp ánh mắt thẳng tắp của Thời Mông, Phó Tuyên Liệu vô thức tránh đi: "Nhìn tôi làm gì?"
"Có phải là cho em không?" Thời Mông hỏi.
"Dĩ nhiên là không." Phó Tuyên Liệu nói luôn không chút suy nghĩ, "Cậu cảm thấy giống để cho cậu lắm sao?"
Với sự hiểu biết về Thời Mông của Phó Tuyên Liệu, càng là thứ không thuộc về cậu cậu càng cố đoạt lấy, nên Phó Tuyên Liệu không hề lo lắng sợi dây chuyền này sẽ rơi vào tay người ngoài, chỉ là anh theo thói quen nói những lời cậu ta không muốn nghe mà thôi.
Ai mà ngờ lúc này Thời Mông đổi tính đổi nết, không hỏi đó là tặng cho ai, cũng không bất chấp đeo lên cổ cho bằng được, cậu rũ mắt xuống
nhìn dây chuyền trong tay một lát, rồi thả nó vào trong hộp, khép nắp lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Giờ thì đến lượt Phó Tuyên Liệu mất bình tĩnh.
Anh đi tắm trước, lúc ra thấy chiếc hộp vẫn im lìm nằm đó, đi tới cầm lên ngắm nghía, khóe mắt liếc qua Thời Mông, người kia đang ôm sổ tay vùi đầu vẽ tranh, không có phản ứng gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!