Thật ra Thời Mông không định đi xa.
Cậu chỉ muốn đi tìm bức tranh của Phó Tuyên Liệu mà thôi, chiều tối nay đi dạo trên con đường ven hồ, mảnh giấy được xé từ tờ khảo sát kia đã bị anh tiện tay vứt vào thùng rác ven đường.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ trên đó vẽ cái gì.
Lúc ăn cơm tối, Thời Mông chỉ suy nghĩ phải làm thế nào mới tìm được nó. Ngồi trên xe đưa đón về khách sạn, cậu mượn ánh đèn đường nhìn kỹ địa hình xung quanh, cảm thấy cũng không quá phức tạp, thế là xuống xe xong cậu nói một tiếng với Giang Tuyết, rồi men theo con đường vừa mới đi qua.
Đi trong chốc lát, mới nhớ ra Phó Tuyên Liệu cũng về theo đường này, Thời Mông không muốn gặp anh, nên cậu chọn một con đường mòn khác, áng chừng phương hướng, rồi tiếp tục đi.
Buổi tối tầm nhìn hạn chế, trên núi lại nhiều sương, đường mòn lối rẽ rất nhiều, không biết đã chọn sai thế nào, đi tới đi lui chệch hướng khỏi đường cái, lúc giẫm lên thảm cỏ mềm mại, Thời Mông mới giật mình nhận ra, cậu đã đi rất xa.
Từ trước đến nay phản ứng của cậu luôn chậm chạp hơn người khác, hồi còn nhỏ Dương Ấu Lan từng đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra vì cậu ít cười ít nói, bác sĩ nói không có vấn đề gì bà còn không tin, vừa mắng người ta là đồ lang băm vừa la hét đòi lại viện phí, nói rằng: "Sao nó không có vấn đề gì? Nhất định là đầu óc nó có vấn đề!"
Nhìn dãy núi sừng sững ẩn hiện trong đêm đen, Thời Mông dừng bước, thở dài một hơi, nghĩ thầm không khéo đúng là có vấn đề thật.
Cậu thử lần tìm đường về, tiếc rằng nhiều lối rẽ quá, trời tối mịt, mỗi lần lựa chọn là một lần thử thách trí nhớ và cảm giác về phương hướng, Thời Mông đi được hai ba trăm mét, lại dừng lại. Cậu cho rằng thay vì đi
bừa bãi như ruồi không đầu, càng lúc càng lạc xa hơn, thà đợi tại chỗ đến hừng đông rồi lại tìm đường về.
Thế là Thời Mông quan sát xung quanh, ngồi xuống một gốc cây kín gió, trốn vào tránh rét.
Đây là kiến thức về cách sinh tồn trong tự nhiên cậu được biết khi đọc sách hồi tiểu học, trong đó còn bao gồm cách dùng mặt trời và sao Bắc Cực để phán đoán phương hướng.
Tiếc rằng giờ đang là ban đêm, đêm nay cũng không có sao.
Ngồi một lát, Thời Mông thấy hơi lạnh, bèn dùng áo phao lông vũ cố gắng che chân của mình.
Động tác rất cẩn thận, vì Phó Tuyên Liệu từng nói bộ quần áo này rất đẹp, ngày mai còn phải mặc, Thời Mông không muốn làm bẩn nó.
Một cơn gió thốc qua người, phẩn cổ lộ ra ngoài là bộ phận đầu tiên chịu nạn, Thời Mông vươn tay sờ sờ đuôi tóc chỉ tới vành tai, nghĩ bụng biết vậy không cắt tóc, ít ra bây giờ còn có thể chắn gió ủ ấm được.
Cậu tin lời Cao Lạc Thành đi cắt tóc, một ngày trước khi tới resort còn tỉa tót lại một phen, nhưng Phó Tuyên Liệu không hề có phản ứng với điều này, đối xử với cậu vẫn hung ác như cũ.
Thậm chí còn muốn chạy trốn, ngay chiều nay.
Nghĩ tới đây, mắt Thời Mông tối xuống, trong mắt cậu ngoài tức giận vì anh ngang ngược, còn xen lẫn chút tủi thân hiếm có.
Cảm giác ê ẩm trong lòng giống hệt cái đêm bị nhận lầm 8 năm về trước, Thời Mông vươn tay đè ngực, cậu thấy rất lạ lẫm với cảm giác lâu lắm mới xuất hiện này.
Từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi người đều nói rằng cậu nên như vậy, đó là lẽ dĩ nhiên, vị trí của cậu là lẽ dĩ nhiên, nhường nhịn Thời Mộc là lẽ dĩ nhiên, bị đối xử bạc bẽo là lẽ dĩ nhiên…Có lẽ do từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã bị truyền nhiễm những quan niệm này, nên rất ít khi cậu cảm thấy không công bằng, cũng gần như không biết tủi thân là gì.
Xem ra Phó Tuyên Liệu thật sự rất quá đáng —— Thời Mông nghĩ, chỉ cần anh không quá đáng như thế, dù chỉ một chút thôi, thì cậu cũng đâu đến nỗi phải ngồi hứng gió lạnh giữa núi rừng hoang vu trong đêm khuya thế này.
Nhưng chỉ trách anh ba giây đồng hồ, Thời Mông khôi phục lý trí, bắt đầu suy nghĩ điều khác.
Rốt cuộc Phó Tuyên Liệu đã vẽ gì trên tờ giấy kia? Chị Tuyết cũng cười, chẳng lẽ rất giống mình?
Thời Mông không tin tưởng cho lắm, lúc học tiểu học, Phó Tuyên Liệu học vẽ cùng với bọn cậu, nhưng chỉ học được một tuần là bỏ, sao vẽ đẹp được.
Có điều tuy sở trường của anh không phải hội họa, nhưng ở những phương diện khác anh đều rất lợi hại, toán học, tiếng anh, thể thao… Như thể không có gì anh không biết.
A, trừ chèo thuyền ra.
Thời Mông lại rơi vào một luồng suy nghĩ khác —— Phó Tuyên Liệu thật sự không biết chèo thuyền, hay là anh không muốn ngồi chung thuyền với cậu?
Khi ở một mình, Thời Mông thường nghĩ tới rất nhiều chuyện, như đang dùng bọn chúng lấp đầy trống rỗng trong lòng, đẩy những suy nghĩ lung tung vô dụng đi.
Thậm chí cậu bắt đầu nhớ thương chiếc điện thoại bị bỏ lại ở khách sạn, tuy bình thường lười mang theo, nhưng không thể không thừa nhận, vào lúc quan trọng như này nó sẽ phát huy tác dụng to lớn, ít ra cậu có thể dùng nó để báo cảnh sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!