Chương 16: (Vô Đề)

Nhân lúc thang máy chạy lên trên, Cao Lạc Thành ở đằng sau nháy mắt ra hiệu với Phó Tuyên Liệu, khi đi trong hành lang, hắn cố tình tụt lại phía sau, che miệng nhỏ giọng nói: "Tôi đã bảo rồi, cậu ta sẽ cắt tóc vì ông."

Nhắc đến chuyện này, Phó Tuyên Liệu nhớ tới cái gọi là "tin tình báo" mà Cao Lạc Thành nói, cảm thấy thật nhàm chán: "Cắt tóc thì có gì mà lạ? Ông dùng cái này trao đổi với tôi mà không thấy ngại à?"

"Không phải đã nói rồi đấy thôi, là tôi cố ý bảo cậu ta rằng ông thích con trai để tóc ngắn."

Phó Tuyên Liệu không quan tâm: "Biết đâu cậu ta chỉ cảm thấy tóc dài quá vướng víu."

"Trùng hợp đến nỗi tôi vừa mới nói với cậu ta xong mà cậu ta đã đi cắt luôn?"

"Cắt tóc mà còn phải chọn thời gian?"

"Được rồi," Cao Lạc Thành thua, lắc đầu thở dài, "Thần tiên cũng không gọi một người giả vờ ngủ dậy được."

Hôm nay Phó Tuyên Liệu tới đây ngoài việc đi theo bầu bạn ra, còn nhiệm vụ khác là hỗ trợ bạn thân.

Phải nói là trong lòng anh cảm thấy Giang Tuyết và Cao Lạc Thành rất không hợp nhau. Chủ yếu là do chỉ số thông minh không cùng một bậc, trông Giang Tuyết rất thông minh khôn khéo, tên đần Cao Lạc Thành nhất định sẽ bị cô bắt nạt không còn chút cặn nào.

Giữa trưa ăn cơm với nhau, Cao Lạc Thành hỏi chiều nay có dự định gì, Giang Tuyết trộn sữa chua trong ly, uể oải nói: "Vật vã mãi mới được nghỉ ngơi, đương nhiên là ngủ bù."

"Đi cả quãng đường xa xôi đến đây mà chỉ ngủ thì không đáng." Cao Lạc Thành đề nghị, "Hay là chúng ta đi chèo thuyền đi? Gần kề có một

hồ nước rất đẹp, rất thích hợp để chụp ảnh."

Giang Tuyết đưa mắt nhìn Thời Mông, Thời Mông gật gật đầu, cô bèn đồng ý: "Được thôi, dù sao nhàn thì cũng nhàn rồi."

Ăn xong nghỉ trưa một lúc, mấy người lên xe đưa đón của resort, đi tới ven hồ.

Dọc đường núi non cây cối trùng điệp xanh mướt, trong nắng ấm và gió lạnh, Phó Tuyên Liệu hít thật sâu không khí trong lành, quay đầu lại đã thấy Thời Mông lôi cuốn sổ nhỏ và bút chì luôn mang theo bên người ra, đặt lên đầu gối để đệm.

"Phong cảnh thay đổi liên tục mà?" Phó Tuyên Liệu tò mò, "Vậy cũng vẽ được?"

Thời Mông không ngẩng lên, chỉ đáp: "Vẽ được."

Một đường viền giống như một dãy núi chập trùng nhanh chóng xuất hiện trên giấy, một vài nét vẽ cũng được thêm vào chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng đổ, rồi từ từ ngừng lại.

Phó Tuyên Liệu đang đợi xem: "Sao không vẽ nữa?"

Thời Mông không quen vẽ dưới ánh mắt của người khác, lật sang trang khác: "Anh đừng nhìn em."

"Vậy cậu cũng đừng nhìn tôi." "Em không nhìn anh."

"Cậu không nhìn tôi sao biết tôi đang nhìn cậu?" "…"

Thời Mông nói không lại anh, nghiêng người nhích sang chỗ khác.

Lòng nghịch phản của Phó Tuyên Liệu dâng lên, càng muốn xem, rướn cổ áp sát, chen lấn Thời Mông không có chỗ mà cựa quậy.

Sợ hai người này láo nháo đánh nhau, Cao Lạc Thành ngồi hàng ghế trước lại phải làm cán bộ hòa giải, lấy tờ khảo sát dành cho khách du lịch ở cửa xe đưa cho Phó Tuyên Liệu: "Ông cũng vẽ đi, đừng cho cậu ấy nhìn thấy."

Phó Tuyên Liệu hậm hực nhận lấy, dùng răng cắn nắp bút, ngậm trên miệng, soạt soạt đưa bút vẽ lên mặt sau của tờ khảo sát.

Chưa đến năm phút đồng hồ đã xong, Phó Tuyên Liệu có chút đắc ý đưa tờ khảo sát tới hàng ghế trước, hất cằm chỉ về phía Thời Mông: "Trông giống không?"

Cao Lạc Thành tập trung nhìn tờ giấy, một cây nấm tròn vo, mũi nhỏ mặt nhỏ, khóe môi hơi mím xuống, đúng là khá giống.

"Lúc trước ông kể hồi còn nhỏ từng học vẽ, tôi còn không tin mấy." Trước tiên Cao Lạc Thành cứ bày tỏ công nhận, "Bây giờ thì tin rồi."

Giang Tuyết đơ mặt cả buổi dùng khóe mắt liếc qua, không nhịn được, cũng phải phá lên cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!