Chương 15: (Vô Đề)

Vì phải tới sân bay đón bố mẹ, hôm sau Phó Tuyên Liệu dậy rất sớm.

Thời Mông nghe thấy tiếng động nên tỉnh giấc, dụi mắt hỏi: "Cần em đi cùng với anh không?"

Phó Tuyên Liệu cười thành tiếng: "Cậu lấy thân phận gì để đi? Con dâu hả?"

Vốn còn hơi lơ mơ Thời Mông tỉnh táo lại ngay, lạnh mặt xoay người đi, quay cái ót ra với Phó Tuyên Liệu.

Lúc thay quần áo Phó Tuyên Liệu ngẫm lại, cũng cảm thấy lời mới nói hơi quá đáng. Nghĩ còn phải hẹn người giúp Cao Lạc Thành, anh nhìn gương thở dài, từ phòng thay quần áo quay về phòng ngủ, sải chân dài lên giường, chống hai tay ở hai bên, đè cả người lên Thời Mông.

Bị hơi thở nóng hổi phả lên gò má và vùng cổ khiến cho cả người không được tự nhiên, Thời Mông hết cách đành quay đầu lại nhìn thẳng vào anh.

Không phải ngày làm việc, Phó Tuyên Liệu mặc quần áo đơn giản bình thường, tóc cũng không dùng sáp vuốt cố định, nhìn bớt đi vài phần chín chắn, thêm gấp đôi vẻ thanh xuân phơi phới.

Trong thoáng chốc, Thời Mông như được nhìn thấy thiếu niên mặc đồng phục năm nào, lời cự nự chực thốt ra cũng mềm nhũn: "Anh… làm gì vậy?"

"Nhìn cậu, không được à?" Phó Tuyên Liệu nhướng mày, "Nhân tiện hỏi cuối tuần sau có rảnh không?"

Trên đường tới sân bay, Phó Tuyên Liệu báo tin chuyện đã thành cho Cao Lạc Thành qua điện thoại.

Cao Lạc Thành nịnh bợ: "Lão Phó được quá nhỉ! Tôi còn tưởng không xong cơ."

Phó Tuyên Liệu cười lạnh: "Bán nhan sắc đến thế rồi, không thành thì quá mất mặt."

"Đừng tự coi nhẹ bản thân thế chứ, Phó tổng của chúng ta ấy hả, trừ giá trị nhan sắc, năng lực khác cũng không phải dạng vừa, không thì sao có thể mê hoặc Thời thiếu gia đến mức choáng váng đầu óc như thế."

Càng nghe càng thấy sai trái, Phó Tuyên Liệu cảm thấy mình như biến thành mỹ nhân hồng nhan họa thủy mê hoặc quân vương thời xưa, tức

giận đổi đề tài: "Ông còn nhớ đêm Giáng Sinh năm lớp 12 không, hôm đó tôi đã làm gì?"

Cao Lạc Thành trầm ngâm một lát: "Chậc, chuyện từ lâu thế rồi… Tôi chỉ nhớ hôm đó tôi với ông uống rượu với nhau, uống xong ông bảo muốn về trường, lúc ấy tôi khuyên ông đừng đi, bên ngoài tuyết đang nặng hạt, ông cứ nằng nặc đòi đi bằng được."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi về nhà, tụi mình khác trường cũng ngược đường còn gì. Rồi hôm sau, ông vui hớn hở như tên đần, nói là đã tặng được quà rồi."

"…" Phó Tuyên Liệu bị ví von này xúc đúng chỗ phạm, "Ai đần?"

"Ha ha ha nói đùa thôi mà, ý tôi là hôm sau ông rất vui, nói chuyện qua điện thoại mà cũng hí ha hí hửng."

Phó Tuyên Liệu im lặng, nhìn thấy món quà của mình được người trong lòng đeo lên cổ tay, có thể không vui sao?

Nhưng anh vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, như thể đã bỏ sót cái gì đó. Sống chết không thể nhớ ra, Phó Tuyên Liệu đành tiếp tục xin giúp đỡ: "Thế đêm hôm trước, tôi không liên lạc với ông?"

"Làm gì có." Cao Lạc Thành nói, "Ông là cái đồ gặp sắc quên bạn, chắc chắn là mải vui vẻ với người ta đúng không, nào còn nhớ thằng bạn hoạn nạn có nhau này nữa."

Cúp điện thoại, Phó Tuyên Liệu thở một hơi thật dài.

Đúng vậy, chuyện phải là như thế —— Lúc Thời Mộc đi lấy quà thì gặp anh đang say rượu, nên đưa anh về nhà, cho anh uống canh, hai người còn nằm chung một chiếc giường, mở quà, tâm sự rất nhiều với nhau.

Động tác dịu dàng như vậy, ở chung với nhau thoải mái như vậy, sao có thể là Thời Mông được? Nếu thật sự là Thời Mông, vậy tại sao chiếc đồng hồ kia lại xuất hiện trên tay Thời Mộc?

Không ai không biết, lòng ham chiếm hữu và đam mê hủy diệt đã ăn sâu bén rễ trong bản tính của Thời Mông, một khi rơi vào tay cậu ta, thì đừng hòng cậu ta cho phép chiếc đồng hồ đó quay lại với chủ nhân của nó.

Bốn năm trước, Phó Tuyên Liệu từng chứng kiến tận mắt, tự mình trải nghiệm Thời Mông không có được thì điên cuồng phá hủy như thế nào.

Nghĩ tới đêm mưa to gió lớn đó, Phó Tuyên Liệu nhếch khóe môi, như đang cười nhạo mình lãng phí thời gian với việc vô bổ này, lại như đang

cảm thấy may mắn mình có thể kéo dài hơi tàn dưới sự khống chế cực đoan của cậu ta, đúng là không dễ dàng gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!