Lần đầu tiên Thời Mông nghe thấy người khác nói chữ "thích" với cậu, đáng lẽ nên hân hoan nhảy cẫng lên, nhưng cậu lại tỉnh táo quá đáng, lý trí của cậu biết những lời này không phải nói cho cậu nghe.
Bởi vì đã có dự đoán trước, nên trong lòng Thời Mông chỉ hơi đau buốt lắt nhắt, như kim châm, còn lâu mới khổ sở vật vã long trời lở đất khoa trương như trong sách trong truyện.
Nhưng vẫn phải bỏ ra chút thời gian mới trở lại bình thường được, Thời Mông không quen giãi bày, lặng lẽ tính toán trong đầu, hít sâu một hơi, quay lại đang định bảo Phó Tuyên Liệu "Anh nhận lầm người rồi", thì thấy một tên say khướt này ngoẹo đầu lên vai trái của cậu, mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều.
Vậy mà ngủ thiếp đi được.
Bỏ ra không đến nửa phút để suy nghĩ, lại tốn thêm nửa phút định lay tỉnh con ma men nhưng không ăn thua, Thời Mông hết cách, đành gác hai cánh tay Phó Tuyên Liệu lên vai mình, khó khăn cõng anh dậy.
Trước tiên đưa anh về nhà đã, Thời Mông nghĩ, ngồi trong tuyết sẽ lạnh chết.
Phó Tuyên Liệu lớn hơn Thời Mông hai tuổi, vóc dáng lại cao, dù đứng giữa khối 12 cũng như hạc giữa bầy gà, bởi vậy dù không béo, nhưng với Thời Mông mà nói thì vẫn là quá nặng. Thử mấy lần cũng không ôm được khoeo chân của anh lên, Thời Mông đành túm chặt hai cánh tay anh ra trước, để chân anh kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng ma sát sàn sạt.
Chỉ là đi từ cổng trường ra ven đường, mà đã mệt bở hơi tai. Tối nay thời tiết rất xấu, rất ít taxi chạy qua, đứng đây chờ không phải cách hay, Thời Mông đổi sang đỡ lấy cánh tay Phó Tuyên Liệu, dìu Phó Tuyên Liệu lảo đảo đi qua hai con đường.
Trong lúc đó Phó Tuyên Liệu tỉnh lại một lần, hoặc cũng có thể là đang nằm mơ, lè nhè hỏi: "Vậy lúc, lúc nào em phát hiện ra… em thích anh?"
Thời Mông không muốn trả lời, cũng không còn sức để mà nói.
"Em nói đi." Phó Tuyên Liệu không chịu tha, đi đường còn không xong mà vẫn muốn hỏi, "Em nói cho anh anh … nói cho em."
Thở hồng hộc mấy hơi, Thời Mông có chút bất đắc dĩ, trả lời: "Ba năm trước."
Não người say rượu không được nhanh nhẹn, Phó Tuyên Liệu tính tính cả buổi: "Vậy em cũng… trưởng thành sớm quá đi."
Im lặng một lát, Thời Mông nhịn không được, hỏi: "Anh thì sao?"
Phó Tuyên Liệu say không còn biết trời trăng, gật gù đắc ý lẩm bẩm: "Anh ấy à, cũng gần như thế. Em quên rồi hả, chính em tặng cho anh…"
Nói chưa dứt lời, có xe đi tới, con đường phía sau đã sáng đèn, Thời Mông quay lại nhìn thấy chữ "Xe trống", vội vã huơ tay kêu chiếc xe đó dừng lại.
Vất vả mãi mới ngồi được vào xe, Thời Mông hỏi lại một lần để xác nhận, Phó Tuyên Liệu đã lơ mơ đến độ không biết hôm nay là hôm nào.
"Mộc Mộc đừng nghịch nữa…" Phó Tuyên Liệu mở mắt không ra dựa vào cửa sổ xe, "Để anh ngủ một lát."
Thời Mông cũng không phải là không cáu đâu nhé, khiêng tên này cả một đường, mà còn bị nhận lầm, cậu mất hứng phồng má cúi xuống nghịch tay.
Nghịch một lát lại lo Phó Tuyên Liệu ngủ như thế không thoải mái, vươn tay kéo anh, để thân thể anh nghiêng qua, dựa đầu vào vai mình.
Cửa kính vừa lạnh vừa cứng đổi thành đệm thịt người mềm mại, Phó Tuyên Liệu thoải mái ngáp một cái, ngủ càng ngon.
Biệt thự nhà họ Thời ở ngoại ô, Thời Mông hứa sẽ trả thêm tiền tài xế mới chịu chở tới tận đây.
Trả tiền xong xuống xe, điện thoại trong túi Phó Tuyên Liệu vang lên không ngừng, Thời Mông một tay đỡ người một tay lục tìm, mò mẫm khiến Phó Tuyên Liệu cười hề hề suốt, Thời Mông cũng đỏ cả mặt, lúc nghe máy tiếng lí nhí như muỗi: "A lô, bác gái ạ."
"Mộc Mộc hả con? Tuyên Liêu lại sang nhà con chơi à?"
Hết người này đến người kia nhận lầm, Thời Mông cũng chẳng rảnh hơi đi giải thích: "Vâng, muộn rồi, cháu đưa anh ấy về."
"Thật là làm phiền con quá." Mẹ Phó Tuyên Liệu – Tưởng Dung là một người phụ nữ dịu dàng, "Sau này con cứ tới nhà chúng ta chơi nhé, bác mua quả thanh long cho con ăn."
Thời Mông nhận lời.
Khiêng được người say như chết lên được phòng cũng xụi chân. Người trong nhà đã ngủ hết, chỉ có dì giúp việc nghỉ ngơi gần cửa nghe thấy tiếng thì chạy ra xem, thấy khắp mặt mũi Thời Mông toàn là tuyết thì giật nảy mình: "Muộn vậy rồi sao không gọi điện thoại để tài xế đi đón?"
Thời Mông lắc đầu: "Đón taxi cũng không được rồi ạ."
Dì giúp việc đỡ một tay, hai người một trái một phải đồng tâm hiệp lực dìu Phó Tuyên Liệu lên phòng cho khách trên tầng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!