Trận tuyết đầu tiên của tám năm trước là vào trước đêm Giáng Sinh.
Người già cả ở Phong thành không ham ngày lễ của phương Tây, còn thanh thiếu niên thì ngược lại, háo hức mong chờ, vào ngày Giáng Sinh, một cây thông Noel được dựng cạnh bảng thông báo của trường, người qua lại dừng chân chụp ảnh đều là học sinh cấp hai, cấp ba.
Từng tốp con gái rủ nhau đến đây, đỏ mặt treo những món quà được buộc ruy băng màu hoặc phong thư được niêm phong bằng sáp lên cây, gây ra một mảng huyên náo ồn ào.
Có mấy đứa rảnh rỗi lập tự đội bảo vệ, cầm loa đứng trước cây thông Noel hét: "Xác nhận đúng tên mới được lấy quà xác nhận đúng tên mới
được lấy quà, các cậu biết rõ hơn ai hết, nếu mở thư ra không phải tên chính chủ thì xấu hổ lúng túng không phải là tớ đâu đấy."
Ở một nơi cách xa với náo nhiệt, Thời Mông đứng một mình ở trong góc hẻo lánh, sương trắng thở ra phủ mờ tầm mắt rồi lại tan đi. Cậu kéo mũ lên trùm đầu, co tay vào trong tay áo, làm tất cả các biện pháp giữ ấm có thể làm, trông tư thế có vẻ định nán lại lâu.
Đèn đuốc rực rỡ phản chiếu trong mắt, huyên náo ồn ào có xa đến đâu cũng như cùng một nhịp thở với cậu. Một lần nữa xác nhận chiếc hộp màu xanh lam trên cây tạm thời chưa có ai đến nhận, Thời Mông vươn tay, dùng tay áo cọ cọ cái mũi lạnh ngắt của mình rồi lại thở ra một hơi trắng xóa.
Thời Mông biết cái hộp quà đó không phải là tặng cậu.
Hôm qua sau khi tan học, không biết Phó Tuyên Liệu và Thời Mộc đi đâu chơi, nhà họ Thời đã ăn tối xong xuôi họ mới quay về.
Hai người vừa nói vừa cười lên tầng hai, Thời Mộc vào phòng ngủ, Phó Tuyên Liệu sang phòng cho khách. Phòng cho khách ở ngay bên cạnh phòng của Thời Mông, trước kia căn phòng này là phòng ngủ của Thời Tư Hủy, cô học đại học xa, Thời Mộc bảo dì giúp việc dọn dẹp sắp xếp, để thỉnh thoảng Phó Tuyên Liệu tới chơi ngủ lại.
Bởi vậy khá tiện cho Thời Mông chú ý đến động tĩnh của Phó Tuyên Liệu, sáng nay đồng hồ báo thức của phòng bên cạnh vừa vang lên thì Thời Mông cũng dậy.
Đáng tiếc canh không chuẩn thời gian, thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đi học thì nhớ ra quên mang màu vẽ, Thời Mông vội vàng chạy lên lấy, xong ra cửa thì vừa hay gặp Phó Tuyên Liệu cũng đang đẩy cửa ra.
Trước kia vào lúc này luôn là Thời Mông đi trước. Cậu không muốn để người khác chú ý, lần nào cũng chờ trong bụi cây ngoài sân, nhìn thấy Phó Tuyên Liệu ra ngoài, cậu mới rón rén đuổi theo.
Lần này tính sai, hai người bất ngờ mặt đối mặt trong khoảng cách chưa đến ba mét, Thời Mông còn chưa kịp phản ứng, Phó Tuyên Liệu đã mở miệng: "Cũng dậy sớm vậy à." Trên tay anh cầm một hộp quà màu lam, anh không chút kiêng kị cậu, "Đi đâu đó?"
Những năm này Thời Mông sống như người tàng hình trong nhà họ Thời, bình thường cũng không chung đụng gì với Phó Tuyên Liệu vốn là khách quen nơi đây. Ở trường học thì càng khỏi phải nói, hai người khác cấp, Thời Mông lại học nghệ thuật, phần lớn thời gian cắm rễ trong
phòng vẽ, mà phòng vẽ tranh lại chia làm hai nơi Đông Tây, Thời Mộc thường tới phòng phía Đông.
Bởi vậy người mà cậu thường chỉ nhìn thấy bóng lưng đột nhiên mặt đối mặt với mình khiến Thời Mông sững cả người, sau đó cậu lùi vội ra sau cả bước, lúng ta lúng túng không biết trả lời thế nào.
Có lẽ bị phản ứng của cậu làm cho cụt hứng, Phó Tuyên Liệu lầu bầu: "Tôi rất đáng sợ à?"
Thời Mông muốn nói không phải, hơi chậm nhịp, thế là bị Phó Tuyên Liệu đang vội đoạt lời.
"Tôi đi trước, giúp tôi nói một tiếng với hai bác, chắc bọn họ vẫn chưa dậy."
Nói rồi, Phó Tuyên Liệu đeo ba lô nhanh chóng đi qua Thời Mông, xuống cầu thang.
Đặt một chân xuống bậc thang, lại như nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn về phía hành lang, dọa cho Thời Mông suýt chút nữa lại lùi lại.
Một tay Phó Tuyên Liệu đút vào túi, một tay nâng hộp quà màu lam kia lên.
"Nếu như anh của cậu hỏi, thì bảo tôi đi chạy bộ tập thể dục." Anh cười nói, như thể chắc chắn Thời Mông sẽ đáp ứng, "Nhớ phải giữ bí mật cho tôi nhé bạn nhỏ."
Mới tháng trước, Thời Mông vừa qua sinh nhật tuổi 16, tuy vóc dáng cậu không được cao, nhưng cậu cực kỳ không thích bị coi là trẻ con.
Bởi vậy hôm nay cậu vẫn đi theo, nhưng lại cố ý kéo khoảng cách ra xa vài mét, vừa đi vừa đá cục đá, tự nhắc nhở bản thân không được cứ nhìn chằm chằm bóng lưng kia nữa.
Nhưng nụ cười của anh lại khiến Thời Mông nhớ đến lần mình trốn dưới gầm bàn trên gác xép, anh cố ý bảo người kia đi rồi vươn tay gọi cậu…
Thời Mông thích nụ cười ấy, luôn luôn muốn được nhìn thấy nhiều hơn.
Đến cổng trường thì vừa qua 7 giờ sáng, cách một con đường nhìn thấy cây thông Noel xanh mướt được công nhân dỡ xuống xe, rồi dựng thẳng bên cạnh bảng thông báo, Thời Mông còn hơi lơ mơ. Lại nhìn thấy Phó Tuyên Liệu tranh thủ xung quanh ít người, ném ba lô xuống đất, cẩn thận leo lên lan can, rướn người treo hộp quà màu lam lên đỉnh cây thông Noel, dùng dây thừng buộc chặt lại.
Giờ Thời Mông mới hiểu mục đích anh ra ngoài sớm như vậy để làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!