Chương 12: (Vô Đề)

Mùa đông năm nay ở Phong thành đến thật vội vàng, chạy mấy cuộc hội nghị, ký mấy phần văn kiện, trận tuyết đầu mùa đã giáng xuống.

Thời tiết thay đổi đột ngột tăng thêm áp lực cho giao thông vận tải, trên con đường huyết mạch của nội thành, Phó Tuyên Liệu bực bội vì hàng dài xe tắc nghẽn phía trước, giọng điệu không tốt đẹp gì cho cam: "Có việc mau nói không có việc gì thì mau cút."

Cao Lạc Thành nghe xong là biết có chuyện, cợt cợt nhả nhả: "Kẹt xe hả? Giời, đã bảo ông đi thi bằng lái máy bay đi lại còn…"

"Ông lái máy bay từ phía nam sang phía tây thành phố?"

"Phía tây? Tưởng qua nhà họ Thời bên đông thành phố điểm danh cơ mà?"

"Thời Mông lại đột ngột thay đổi địa điểm." "Lần trước cũng thế… À, tôi biết rồi, hẹn hò." Phó Tuyên Liệu nhíu mày: "Ông nín ngay."

Cao Lạc Thành không những không nín, mà còn cười khoái trá: "Người đẹp lạnh lùng nhà ông thông minh hơn rồi đấy, không còn tiến công dã man ngang ngược mà đã biết dùng kỹ xảo, e rằng trái tim Phó tổng nhà mình không phòng thủ được nữa rồi."

"Tôi không phải là ông, gặp người nào yêu người ấy."

Nhắc đến vụ gần đây theo đuổi người ta, Cao Lạc Thành rất buồn khổ: "Lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ không thích hoa cũng không thích thư tình viết tay … Có phải bạn của mỹ nhân lạnh lùng nhà ông cũng không được bình thường cho lắm đúng không?"

Phó Tuyên Liệu thua: "Vậy ông còn vội vội vàng vàng?"

"Mới mẻ ông ơi, tôi lớn bằng từng này nhưng đây là lần đầu tiên có cô gái hung ác với tôi như thế." Cao Lạc Thành hưng phấn nói.

Phó Tuyên Liệu cười lạnh: "Thế khéo ông là M."

Gọi điện thoại đến ắt là có việc, Cao Lạc Thành vào vấn đề chính: "Cuối tuần này Phó tổng có rảnh không?"

Xe trước mặt không nhúc nhích tí nào, Phó Tuyên Liệu buông hai tay khỏi vô lăng, ngả ra ghế nghỉ ngơi: "Ngày mai bố mẹ tôi về nước."

"Thế thôi vậy, đón chú dì quan trọng hơn. Cuối tuần sau thì sao?"

"Chắc là rảnh."

"Chẳng là thế này, nhà tôi mới mở resort ở ngoại ô." "Mời tôi đến chơi?"

"Ừm đúng, tiện thể mang theo người đẹp lạnh lùng nhà ông…" "Tôi thấy ý ông không hẳn là vậy."

"Ha ha ha ông biết là tốt, nếu có thể tiện thể rủ được cả người đại diện của cậu ấy đi cùng…"

"Tôi không nói trước được." Phó Tuyên Liệu nói, "Ông cũng biết đấy, tôi bị cậu ta quản lý chứ không phải tôi quản lý cậu ta."

"Ấy đừng nói thế, ai sáng suốt đều nhận ra cậu ta mới là người bị ông nắm mũi dẫn đi." Cao Lạc Thành lấy lòng xong lại quăng một viên đạn bọc đường. "Thật ra chỗ tôi có một chuyện rất thú vị, chi bằng chúng ta thỏa thuận đi, tôi nói cho ông biết, ông hẹn người giúp tôi."

"Liên quan tới cái gì?" "Người đẹp lạnh…" "Thôi khỏi phải nói nữa."

"Không muốn nghe thật à? Việc này chỉ có tôi biết thôi đấy, bỏ qua là không có lần hai."

Cao Lạc Thành am hiểu chiêu trò dụ dỗ, vốn không có hứng thú cũng bị hắn moi ra bằng được.

Do dự một chút, Phó Tuyên Liệu nói: "Nếu không hẹn giúp ông được…"

"Thành sự tại người mưu sự tại trời, không hẹn được thì coi như tôi không may." Cao Lạc Thành rất rộng rãi.

"Vậy được," Phó Tuyên Liệu có đầu óc của thương nhân, tính toán ra thì cuộc trao đổi này không lỗ, "Ông nói đi, tôi phải nghe thử xem là cái gì thú vị."

Đi tới địa chỉ mà Thời Mông gửi, Phó Tuyên Liệu phát hiện đó là trung tâm thương mại.

Chạy hết nửa cái thành phố trong bão tuyết để tới một trung tâm thương mại tầm thường, đổi là người khác thì cũng khó mà không bực bội, lại thêm cuối tuần đông người, đỗ xe thôi cũng hết hơi, lúc vào thang máy,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!