Trên thực tế, gần như Phó Tuyên Liệu đã quên mất chuyện hôm đó, sau khi được Thời Mông nhắc nhở, anh mới nhớ đại khái là mình bị Thời Mộc cho leo cây.
Xuất phát từ bản năng, não anh vô thức phóng ra một ít ký ức không vui.
Đã là không vui, tất nhiên là không muốn nhắc đến. Anh nên tức tối, nên thẹn quá hóa giận, nên chất vấn Thời Mông "Cậu dựa vào đâu mà cảm thấy mình có thể thay thế Thời Mộc", hồi nhỏ nhãi ranh này thích len lén đi theo anh và Thời Mộc, anh biết hết, chẳng qua chưa bao giờ nói ra.
Bây giờ phải gián tiếp thừa nhận qua lời Thời Mông, khiến anh có một cảm giác xa xôi cách biệt, như thể đó là chuyện xảy ra vào kiếp trước.
Xa xôi đến nỗi bây giờ anh cũng không nhớ rõ tâm tình lúc đó.
Có lẽ sự hoài nghi bản thân khiến người ta bối rối, hoặc có lẽ không nhẫn tâm phá hoại bầu không khí tốt đẹp trong ba phút cuối ngày, một lát sau, Phó Tuyên Liệu hé môi, cân nhắc lời lẽ: "Quả nhiên hôm ấy cậu cũng có mặt ở đó."
Thời Mông rũ mắt xuống, trầm trầm "ừm" một tiếng, như đang ngại ngùng.
"Sao không tới tìm tôi?" Phó Tuyên Liệu hỏi.
Thời Mông không nói gì, đèn chiếu xuống vành tai ưng ửng đỏ. Phó Tuyên Liệu "bừng tỉnh ngộ ra", nói: "À, thẹn rồi."
Thời Mông quay đầu ra chỗ khác, vẫn không nói lời nào.
Hiếm khi thấy cậu lộ vẻ khó xử như thế, Phó Tuyên Liệu nhịn không được xích lại gần quan sát: "Có phải không dám tới tìm tôi hay không?"
Thời Mông nhắm mắt lại, lông mi rì rào run rẩy, lắc đầu với biên độ nhỏ.
Phó Tuyên Liệu truy hỏi: "Nhớ rõ ràng như vậy mà? Xem ra từ nhỏ cậu đã…"
Không đợi nói xong, Thời Mông đã dồn sức đẩy người đang đè bên trên ra, lách qua khe hở bên cạnh, đeo dép lê lạch bạch lạch bạch chạy về phòng.
Phó Tuyên Liệu phì cười, chậm rãi xoay người, khoanh tay dựa vào khung cửa, hỏi người trốn về phòng ngủ kia: "Tôi chưa nói xong mà, cậu chạy cái gì?"
Đến khi bóng lưng của Thời Mông biến mất ở góc rẽ, ý cười ở khóe môi Phó Tuyên Liệu thu lại, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Nhớ lại lời hỏi đùa liệu có phải Thời Mông thích anh thật hay không, phản ứng của Thời Mông cũng không khác là mấy.
Nếu chỉ đơn thuần là lòng chiếm hữu thì tốt, nếu như là thật… Đầu lông mày cau lại, sắc mặt Phó Tuyên Liệu lộ vẻ lo lắng, như đụng phải một chuyện phiền toái không biết phải xử lý như thế nào.
Đêm nay, hai người chen nhau ở một trong năm căn phòng, vì trước khi ngủ hao tốn không ít thể lực, nên ngủ rất say.
Hôm sau tỉnh lại, Thời Mông vô thức sờ sang bên cạnh, không sờ thấy chiếc áo len quen thuộc, mở mắt ra ngơ ngác nhìn đồ đạc trong phòng hồi lâu, mới nhớ ra đây là nhà họ Phó.
Giường trống một nửa, Phó Tuyên Liệu không có ở đây. Mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, phòng ăn phòng khách trống không, không có một ai.
Trên bàn có một tờ giấy, nhìn chữ viết thì biết là của Phó Tuyên Liệu.
—— Đi làm đây, đói thì gọi đồ ăn ngoài. Muốn đi đâu thì tự đón taxi, đừng quên xe của cậu vẫn để ở Hạc Đình.
Giấy nhớ khá nhỏ, lật qua bên kia còn một hàng chữ khác.
—— Có chuyện gì thì gọi tôi.
Đọc đi đọc lại từng câu từng chữ ba lần, Thời Mông gấp đôi tờ giấy lại cho thật vuông vức, nhét vào túi.
Sau ngày hôm qua, Thời Mông phát hiện Phó Tuyên Liệu với mình có một điểm giống nhau —— Vô cùng chểnh mảng về vấn đề ăn uống, về cơ bản chỉ cần nhét đầy dạ dày là được.
Cậu lấy đồ ăn thừa từ tối hôm qua trong tủ lạnh ra, chọn mấy món tiện cho vào lò vi sóng, một mình ngồi ăn trên bàn ăn rộng lớn.
Ăn được một nửa mới nhớ ra gì đó, cầm điện thoại lên nhìn dãy số 001 kia vài giây, nghĩ đến câu "đi làm đây", đổi thành nhắn tin.
—— Anh đã ăn sáng chưa? Mười phút sau 001 mới hồi âm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!