Trên đường, Thời Mông nhận điện thoại của Giang Tuyết.
"Sinh nhật vui vẻ nhé bé Mông Mông." Giang Tuyết canh chuẩn thời gian để gọi tới, cho rằng bây giờ Thời Mông đang ở một mình, "Tên kia đi chưa? Em xem có phải chị rất thức thời không? Tối qua và cả ngày nay không quấy rầy em."
Thời Mông đang ngồi ở ghế phó lái bên cạnh Phó Tuyên Liệu, nghe vậy nghiêng đầu nhìn "tên kia" một chút, ăn ngay nói thật: "Anh ấy không tới."
"Cái gì?" Ngay lập tức giọng cao lên mấy quãng, Giang Tuyết giận dữ nói, "Rõ ràng trùng hợp là thứ bảy, anh ta dựa vào đâu mà không tới?"
Dù không mở loa ngoài, nhưng với âm lượng này cũng đủ để người bên cạnh nghe thấy, Thời Mông nhìn khóe môi khẽ cong lên thành một độ cong không rõ ràng của Phó Tuyên Liệu, thoáng nghiêng sang, nói vào điện thoại: "Đổi sang hôm nay."
"Thế à." Giang Tuyết bình tĩnh lại ngay lập tức, "Hai người đi chơi?" "Ừm."
"Đi đâu?"
"Công viên giải trí."
"Hôm nay mưa mà, công viên mở cửa à?" "Mở."
Khi Thời Mông bận bịu chưa bao giờ nghe điện thoại, bao gồm cả khi lái xe, nên Giang Tuyết cho rằng hiện tại cậu đang rảnh, hàn huyên với cậu: "Này, tên họ Phó kia có chuẩn bị quà cho em không?"
Thời Mông rũ mắt xuống gảy gảy vải trên quần: "Không." Giang Tuyết mắng: "Gã thối tha."
Thời Mông: "…
Không tinh ý như cậu cũng thấy hơi xấu hổ, cũng may Giang Tuyết không để chủ đề dừng ở Phó Tuyên Liệu lâu, nói ngoắt sang chuyện khác: "Không sao, chị chuẩn bị quà cho em rồi, mai đưa tận tay em."
Thời Mông nói: "Cảm ơn chị."
"Nói trước là đừng chờ mong quá, từ trước đến nay chị đây tặng quà luôn thiết thực, vừa hay em vừa móc rỗng gia sản vì một bức tranh, nên cho em ít phụ cấp, cải thiện cuộc sống."
Nhắc đến bức tranh kia, Thời Mông đứng ngồi không yên, vô thức lặp lại lần nữa "Em cảm ơn".
Có lẽ nghe ra người ở đầu dây bên kia mất tập trung, Giang Tuyết định kết thúc cú điện thoại này: "Vậy bây giờ em về nhà à?"
Thời Mông không biết phải nói rõ tình huống hiện tại như thế nào, bèn thuận miệng nói: "Ừm, sắp đến rồi."
"Muộn thế này rồi lái xe không an toàn, nhà em xa như thế, gọi người lái hộ đi."
Thời Mông nhấc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố nội thành phồn hoa khác với vùng ngoại ô, giờ này rồi mà vẫn rất náo nhiệt.
"Không cần." Cậu nói, "Đêm nay em không về nhà." "Vậy em ở chỗ nào?"
Chiếc Land Rover chạy vững vàng trên con đường bằng phẳng, cho dù đường phía trước tối tăm không rõ ràng, Thời Mông cũng không hề hoảng sợ.
Nghĩ hồi lâu cũng không tìm được xưng hô thích hợp, nhưng không muốn Giang Tuyết lo lắng, Thời Mông đáp: "Nhà của một người bạn."
Nhà họ Phó không ở biệt thự riêng mà chọn chung cư cao tầng, nói chung là vì giao thông thuận tiện.
Thời Mông chưa từng thấy loại thang máy lên thẳng nhà thế này, đứng trước cửa sửng sốt rất lâu, mãi mới xác định được mình đã ở trong nhà Phó Tuyên Liệu.
"Cứ ngồi tự nhiên." Phó Tuyên Liệu bảo cậu, "Tôi đi xem có gì ăn không."
Hai người chưa ăn cơm tối, mở tủ lạnh ra chỉ tìm thấy hai quả trứng gà với một hộp sữa bò, Phó Tuyên Liệu mang ra đặt lên bàn, bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của việc không ăn gì mà trực tiếp đi ngủ luôn.
Dù sao cũng có khách, nên cuối cùng chọn gọi thức ăn ngoài.
"Gà rán, pizza, đồ nướng, bún thập cẩm cay, bánh bao hấp… Giờ này chỉ còn những món này thôi." Anh ném điện thoại cho Thời Mông, "Cậu tự
chọn đi, địa chỉ để mặc định rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!