Chương 2: Cỡ nào nhục nhã

Hắn nói: "Bệ hạ, tết Nguyên Tiêu năm đó, ta tự mình về kinh thành không phải vì người khác, mà là vì gặp người. Biên quan xa xôi, năm tháng khó qua...

Ta... thật sự là nhớ người đến đau lòng..."

Đối với đương kim hoàng đế vừa gặp đã yêu, thân là một tên tiểu tử không công lao không tước vị, phải làm sao mới có thể hấp dẫn chú ý của người trong lòng?

Vệ Hùng vì muốn được y chú ý, tuổi nhỏ đã theo phụ thân ra chiến trường, tư chất thông minh thuộc lòng binh pháp, nam chinh bắc chiến chưa từng ngơi nghỉ. Mỗi lần giao chiến hắn luôn xung phong đi đầu, nhiều lần lập kỳ công, địch nhân vừa nghe đã sợ mất mật.

Rốt cuộc khi gần nhược quán* được phong Trấn Bắc tướng quân, có thể nói ở một quốc gia thái bình là việc lớn xưa nay chưa từng có.

*Nhược quán (): Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa con trai đến tuổi này sẽ làm lễ đội mũ (quán) xem như thành niên.

Nhưng cũng không còn quan trọng nữa. Khi hắn cuối cùng nhờ vào cố gắng của mình, vui vẻ đứng trong tầm mắt hoàng đế còn chưa được bao lâu, đã vì công cao chấn chủ mà bị điều đến biên cương phía Bắc.

Đất nước thái bình có một truyền thống, là tết Nguyên Tiêu hàng năm, hoàng đế sẽ đến thành thị, cùng dân chúng tụ họp thể hiện thiên tử thương dân.

Vệ Hùng ở phương Bắc sốt ruột, vào tết Nguyên Tiêu lén lút tự ý rời vị trí, cả ngày lẫn đêm chạy đến kinh thành, chẳng qua cũng chỉ muốn từ xa nhìn người trong lòng một chút.

Ai mà biết được hoàng đế gặp chuyện, Vệ Hùng lại không thể ngồi yên không quan tâm, đành phải xông vào. Mặc dù cứu giá có công, nhưng tướng quân vốn nên trấn giữ Bắc cương lại tự ý về kinh thành, liên quan đến mưu phản, chính là tội mất đầu.

Hoàng đế cũng không tin xàm ngôn, chính miệng chất vấn Vệ Hùng tại sao lại tự tiện rời đi. Vệ Hùng cũng không thể ăn ngay nói thật, càng không thể tùy tiện lấy cớ, nếu không ngồi vững tội mưu phản lại còn bị tru di cửu tộc.

Hắn đành phải chỉ đại một vị tiểu thư từ trong đám người, nói là vì gặp người trong lòng mà trở về. Vừa khéo Vệ Hùng chỉ trúng con gái của thừa tướng

- người hoàng đế dự định mang vào hậu cung. Y liền đen mặt tại chỗ.

Nhưng công cao chấn chủ không phải nói chơi. Vệ Hùng vừa mở miệng, vô số đại thần lấy đó làm cớ, nói hắn bên ngoài đánh trận đã lâu, bỏ qua độ tuổi tốt nhất để kết hôn. Nay hắn có người trong lòng, hoàng thượng nên niệm tình tận trung vì nước, giúp hắn sớm hoàn thành ước nguyện.

Đến cả thừa tướng cũng góp vui bảo nữ nhi của lão thầm thương trộm nhớ Vệ Hùng đã lâu, cầu hoàng thượng thành toàn.

Đường đường cửu ngũ chí tôn lại không bằng Trấn Bắc tướng quân công cao chấn chủ, nhục nhã đến cỡ nào.

Ngày thứ hai hoàng thượng liền hạ hai đạo thánh chỉ, một đạo tứ hôn, một đạo lệnh Vệ Hùng sau khi kết hôn lập tức mang theo nữ quyến trở về Bắc cương, cả đời không có ý chỉ không được vào kinh thành, trái lệnh coi như mưu phản, tru di cửu tộc.

Vệ Hùng khó khăn lắm mới gặp được người thương, không hề nghĩ lại trời xui đất khiến tranh đoạt nữ nhân với y, chọc giận y, từ đây càng khó gặp lại.

Hoàng đế cũng biết thừa tướng thông gia với tướng quân sẽ gây bất lợi cho y, lại thêm bị đoạt đi người mình coi trọng, nóng giận đuổi Vệ Hùng ra khỏi kinh thành, lại không nghĩ rằng thừa tướng sớm có phản tâm.

Thừa tướng và Vệ Hùng thông gia, giống như hổ mọc thêm cánh. Một chiến công hiển hách cầm binh vô số, một quyền khuynh triều dã vây cánh từng đàn, lúc này không phản chờ đến khi nào?!

Lật đổ hoàng thượng này, lập Vệ Hùng chiến công hiển hách lên ngôi. Hắn đối với nữ nhi của mình tình sâu ý đậm, không sợ mất đầu tự ý trở về chỉ vì gặp mặt nàng, đến cùng vẫn là tâm tính thiếu niên, quá dễ nắm bắt.

Đợi Vệ Hùng đăng cơ, về sau con gái mình nhất định là hoàng hậu đương triều, cháu trai mình là thái tử!

Không cần chịu tiếng xấu giết vua soán vị, còn có thể để con cháu đời đời là đế vương, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm đây!

Thế là Vệ Hùng và tân nương vừa đến biên thùy, thừa tướng lập tức dẫn đầu cả triều tạo phản bức vua thoái vị. Cấm vệ quân mấy ngày mấy đêm chưa được chợp mắt, lấy ít đánh nhiều cố thủ hoàng thành. Cuối cùng vẫn không thể giữ được, ngự tiền thị vệ phản bội tại chỗ, hoàng đế bị thừa tướng bắt giữ, làm nhục đủ lại xử trảm treo đầu thị chúng, đe dọa tàn đảng ủng hộ hoàng đế.

Hoàng vị có được dễ như trở bàn tay, thừa tướng phái người thông báo cho ái nữ và Vệ Hùng, để bọn họ lập tức mang binh về kinh thành, ổn định thế cục.

Nhưng thừa tướng ngàn tính vạn tính lại chưa tính tới người Vệ Hùng tâm niệm không phải nữ nhi của lão, mà là đương kim hoàng đế, mới dẫn đến một màn kia.

Lý Anh nhớ đến câu nói đó.

"Ta... thật sự là nhớ người đến đau lòng..."

Cộng với Vệ Hùng giết sạch quan lại triều đình, chính tay đâm thê tử kết tóc, thậm chí còn ôm đầu y hôn, một loạt hành động này, nếu đoán không ra Trấn Bắc tướng quân ôm tình cảm gì đối với mình, vậy y chết lần này cũng quá vô ích.

Bởi vì sự thật quá kích thích, Lý Anh che lại ngực trái đã không còn nhịp tim đập, cả người có cảm giác khiếp sợ đến vặn vẹo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!