Chương 14: Ôm thần, nhanh lên

Vệ Hùng chạy đến tẩm cung, nhảy tại chỗ mấy cái, hít sâu một hơi trấn định, bước vào tẩm điện trong ánh mắt xem kịch vui của tiểu thái giám Lục Lục.

Lý Anh lúc này không đập quẳng đồ vật, cũng không tức giận cuộn tròn trong chăn như dự đoán. Y đưa lưng về phía cửa, đứng bên cạnh một chậu cây tùng không biết đang làm gì.

"Rắc rắc rắc rắc rắc rắc!"

Vệ Hùng thở dài một hơi đến gần.

"Rắc rắc rắc rắc rắc rắc!"

Hắn cảm thấy có gì đó là lạ.

"Rắc rắc rắc rắc rắc rắc!"

Trời ạ! Vệ Hùng lại gần xem thử, cây tùng bốn mùa xanh biếc đầy sức sống bị bệ hạ của hắn lấy tay bẻ cành. Đến lúc Vệ Hùng ôm Lý Anh, y 'rắc' một cái bẻ luôn nhánh cây cuối cùng.

Rất tốt, trụi luôn rồi.

Vệ Hùng không có thỉnh tội trước, mà là ôm Lý Anh kéo đến long sàng, cứng rắn một chút đè người lên trên mền gấm, hôn xuống cái miệng nhỏ của Lý Anh vẫn luôn vô thức dẩu lên.

Cạy mở hàm răng, xâm nhập khoang miệng, cướp đoạt hơi thở.

Cái hôn này rất dài, rất mãnh liệt. Vệ Hùng nếm hương vị người yêu từ trong ra ngoài mới chịu thả người, quỳ xuống đất thỉnh tội.

"Thần tự tiện làm chủ, đã thả Lưu thục phi về nhà."

Cái nhận tội này có thể nói là rất không thành khẩn, cũng chẳng nghiêm túc chút nào, bởi vì đầu sỏ mặc dù quỳ trên đất, giọng điệu hợp tình hợp lý, nhưng cái tay lại cứ tác quái trên đùi Lý Anh, ăn đậu hũ vô cùng vui vẻ.

Lý Anh đã quen với việc này từ lâu. Vệ Hùng mặc kệ làm việc gì, chỉ cần ở trong khoảng cách có thể sờ được, thì chắc chắn tay chân sẽ không nhàn rỗi.

Y không để ý Vệ Hùng đem người đi đâu, còn sống hay đã chết, cái y để ý là Vệ Hùng biết được sở thích đặc thù của y, có thể không nói gì, nhưng chính mắt nhìn thấy y tra tấn người thành như vậy, trong lòng thật sự không có vướng mắc sao?

Hai đời rồi Lý Anh chưa từng quan tâm đến cảm nhận của ai như thế, nhưng cũng không muốn giống như tiểu cô nương không nói lý lẽ. Y liếm môi cảm nhận hương vị Vệ Hùng để lại, hỏi thẳng: "Ngươi có sợ không? Ta tra tấn người khác thành sống dở chết dở..."

Y hồi hộp đến quên xưng trẫm, trực tiếp xưng ta.

Vệ Hùng cúi đầu, thấy Lý Anh lại cởi vớ giày, để chân trần trên đất liền nắm lấy ủ trong tay mình.

Ngón chân Lý Anh đồng đều xếp từ lớn đến nhỏ, không có mắt cá chân nhô lên, lòng bàn chân không có vết chai, mu bàn chân mịn màng trắng nõn, móng chân chỉnh tề. Vệ Hùng chưa từng thấy chân của nam nhân nào đẹp như thế, xoa nắn không buông tay.

Hắn nghe Lý Anh hỏi liền trực tiếp cắt ngang.

"Bệ hạ... Còn thích những cái đó không?" Vệ Hùng hỏi.

Không đợi Lý Anh trả lời, Vệ Hùng nhịn không được cúi đầu hôn mu bàn chân của Lý Anh một cái.

Lý Anh khẽ rùng mình, đem chân rút về ngồi xếp bằng trên giường, giấu chân dưới long bào, âm thầm nhéo mu bàn chân tê tê một cái, hắng giọng trả lời, "Không thích."

Bởi vì y đã tìm được một biện pháp khác giúp mình ngủ ngon rồi.

"Vậy bệ hạ có trách ta thả Lưu thục phi đi không?" Vệ Hùng lo nhất chính là chuyện này.

"... Không trách."

Hắn biết mà, bệ hạ của hắn là người tốt nhất trên đời này.

Lý Anh vừa nói xong Vệ Hùng liền nhào lên long sàng, bàn chân tê tê đem giấu đi bị hắn bắt được vuốt ve nửa ngày, còn cào lòng bàn chân của y.

Hai người không hề có hình tượng ở trên long sàng lôi lôi kéo kéo. Y là người đi tảo triều cũng coi như rèn luyện, làm sao có thể chống lại Vệ Hùng, bị đè xuống ăn đậu hũ đến khi y cam đoan không tham lạnh mà cởi vớ đi chân trần trên đất, Vệ Hùng mới chịu buông tha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!