Rời khỏi nhà kho, Jisoo chạy thẳng về nhà. Bước vào nhà cô sợ đi thẳng đến gốc phòng khách, ngồi bó gối vò lấy đầu mình làm mái tóc ngắn của mình trở nên rối mù.
"Làm sao bây giờ, mình giết người rồi.
Không, không phải mình giết. Là Kang Seulgi là do Kang Seulgi đó" cô cứ luôn miệng nói.
Một giọng nói từ đâu vang đến tai cô.
"Như thế này cô mới dễ chịu hơn sao?"
Cô nhìn lên thì thân ảnh Kang Seulgi hiện hữu trên sofa đập vào mắt làm cô run sợ.
"Trách tôi thì cô sẽ dễ chịu hơn sao?"
"Đây là ảo giác... là ảo giác... LÀ ẢO GIÁC..." Cô bị chặt tai hét lên.
"Dù có chối thế nào thì cô cũng là hung thủ giết người thôi"
"Không... Là tự vệ chính đáng, phải là tự vệ chính đáng. Kim Jongin muốn giết tôi và Jennie, tôi cũng hết cách" cô đứng dậy đi đến đối diện sofa kia.
"Tự vệ chính đáng? Cô thẳng thắn thừa nhận đi, không phải cô đã tận hưởng giây phút mà hắn tắt thở sao. Chẳng phải lúc giết hắn cảm giác rất tuyệt sao?"
"Không phải, tôi không giống cô" Jisoo một mực phủ nhận.
"Đến nước này mà cô vẫn nói được những câu như thế sao"
"Cút đi... Mau cút đi" Cô bịt tai nhắm chặt mắt không muốn nghe những lời kia. Đến khi không gian xung quanh yên tĩnh cô mở mắt, gian phòng chỉ có mỗi cô. Nhưng Jisoo cô không hề hay biết rằng ngay từ đầu căn phòng chỉ có mỗi cô không một ai cả....
Một lúc sau cô mới bình tĩnh lại được, cô nhớ đến Jennie liền gấp gáp đứng lên muốn đi ra ngoài nhưng bước chân cô khựng lại.
"Không được... Người mình dính máu tên dơ bẩn kia sẽ làm em ấy khó chịu"
Nghĩ vậy cô nhanh chóng đi vào phòng lấy đại chiếc hoodie đen cùng quần thể trong tủ rồi đi vào phòng tắm rửa sạch những vết máu trên người mới yên tâm ra ngoài. Jisoo mở điện thoại thấy tin nhắn của Suho
'Jennie đã ổn hiện đang ở bệnh viện Dabong phòng 301 tầng 3'
Jisoo nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện. Đến bệnh viện, cô đi thẳng đến thang máy nhưng thấy thang máy còn trên tầng 5 cô không màn thân thể có phần mệt mỏi của mình mà đi thang bộ đến tầng 3. Đúng trước phòng 301 cô khẽ hé cửa, nghe được tiếng động Suho và Chaeyoung quay lại.
"Jisoo đến rồi à... Em có sao không?" Chaeyoung nhỏ giọng hỏi.
"Em không sao, Jennie em ấy đã tỉnh chưa ?"
"Đã tỉnh rồi nhưng có vẻ còn mệt vừa chợp mắt đây thôi"
"Cảm ơn hai người... Hai người có thể về rồi, Jennie để em chăm sóc. Có việc gì thì mai em sẽ nói sau" Cô tuông một tràng.
Lần đầu tiên thấy bộ dạng lạnh lùng của cô làm hai người kia chỉ biết nghe theo.
"Suho chuyện của Jennie khoan hẳn nói với bà... Đêm nay cậu chăm sóc cho bà giúp tớ nhé" Jisoo nói mà không quay lại.
"Ờ... Ờ được tớ sang với bà đây" Suho cậu nhớ đến chuyện lúc ở nhà Jennie vẫn còn sợ hãi đành thuận ý cô.
Mọi người rời đi, giờ đây căn phòng chỉ còn mỗi cô và nàng. Jisoo ngồi một góc nhỏ trên giường bệnh thở đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
"Chị phải làm sao đây... Đêm nay có lẽ là đêm cuối chị ở cạnh em... Ngày mai... Ngày mai chị sẽ đi tự thú"
Vì cơ thể mệt mỏi nên giấc ngủ của nàng chẳng được sâu, cái chạm của Jisoo đã thành công đánh thức nàng. Jennie khẽ mở mắt thấy người trước mặt là cô nên cảm thấy yên lòng hơn.
"Jisoo..." Nàng khẽ gọi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!