Chương 15: Tỉnh Lại

2 tuần trước vào ngày xảy ra vụ việc.

Tại bệnh viện Dabong, bà GooMin đang nằm nghỉ ngơi ở phòng cấp cứu. Sau cuộc trò truyện với Seulgi bà cũng lên xe về lại Seoul nhưng khi nghe tin con mình bị truy nã bà đã ngất xỉu và được nhân viên đưa đến bệnh viện.

"Bà chủ bà đã khoẻ hơn chưa?"

"Tôi đã đỡ rồi, cũng trễ rồi cô về đi. Tôi cảm ơn cô nhé"

"Vâng. Bà nghỉ ngơi đi nhé"cô nhân viên chào bà rồi ra về

Lúc này chiếc tivi vang lên bản tin mới nhất.

"Vào 8 giờ tối hôm nay, chúng tôi nhận được tin tên sát nhân hàng loạt đã lộ diện là một nữ nhân họ Kang. Cô ta đã đến nhà và tấn công một vị cảnh sát họ Kim. Có vẻ như cô ta muốn giết người diệt khẩu. Nhưng chưa kịp thực hiện hành vi của mình đã bị cảnh sát La nổ súng. Hiện tại cả hai đã được đưa đến bệnh Dabong trong tình trạng rất nguy kịch...."

Bà nghe đến đây tai như ù đi, bên ngoài tiếng đẩy giường bệnh, tiếng la ó của các y bác sĩ vang lên ồn ào. Linh tính mách bà phải nhanh chóng bước xuống giường chạy ra thẳng quầy tiếp tân, bà run run rẩy hỏi.

"Người vừa nãy được đẩy đi có phải Kang Seulgi không?"

"Chuyện này... Chuyện này... Bà bình tĩnh kí tên vào chổ người giám hộ nhé" Cô y tá lấp bấp nói.

Sau câu nói đấy bà dường như đứng không vững. Lúc này bà cảm giác như ai đang nhìn bà, đưa đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn người kia, bà không giữ được bình tĩnh liền chạy đến túm lấy áo người kia gào thét.

"Là cô phải không? Cô đã bắn nó đứng chứ?

Tại sao? ... Tại sao con bé đáng thương vậy mà"

"Đáng thương? Bà nói con gái bà đáng thương?

Vậy cảnh sát Kim thì sao? Con gái bà đánh cô ấy dập nát đầu, đang nằm chờ chết kia kìa" Giọng nói của Lisa cất lên đầy phẫn nộ hét vào mặt bà.

Lisa bước nhanh ra ngoài, chuông điện thoại lại vang lên, tên trên màn hình hiện lên là đội trưởng

"Cảnh sát La, chúng tôi đã tìm được nơi có thể nữ sinh kia đang bị nhốt. Tuy chỉ là nghi vấn nhưng chúng tôi đang trên đường đến đó"

"Làm sao có thể?" Lisa bất ngờ hỏi

" Cũng nhờ cô cho Mino theo đuôi cô ta đấy. Lúc nãy chúng tôi cho kiểm tra hộp đen của xe Mino truy được biển số xe cô ta. Là khu trường học bị bỏ hoang ở Daegu".

"Vâng" Lisa cúp máy. Chị mệt mỏi dựa lên tường khu hành lang vắng vẻ trượt dài xuống, nhắm mắt thở dài.

"Chaeyoung à, liệu em có hận tôi không?"

Lúc này, Chaeyoung cũng chạy đến vừa thấy thân ảnh yêu thương nơi hành lang kia cảm xúc em lẫn lộn. Vừa đau xót vừa hụt hẫng một cảm xúc không tả được. Nhưng em vẫn cất bước nhẹ nhàng đi đến ôm lấy chị, vuốt ve bờ vai rộng lớn có hơi gầy kia.

"Chaeyoung... chị xin lỗi" Lisa gục lên vai em, nước mắt rơi khẽ ướt vai em.

"Đừng khóc không phải lỗi của chị" Em cũng nghẹn ngào không kém.

Trái với sự yên tĩnh nơi hành lang. Bên ngoài sảnh bênh viện, dưới sức ép của dư luận viện trưởng đành mở cuộc họp báo thông báo về tình hình của Jisoo và Seulgi.

"Hiện tại cả hai đều đang trong tình trạng nguy kịch. Bệnh nhân Kim Jisoo bị chấn thương vùng thùy trán và thùy thái dương, có phù động mạch não khả năng tỉnh lại sẽ khá thấp. Về phần bệnh nhân Kang Seulgi cũng không kém phần nguy kịch khi phần ruột và nội tạng cô ấy bị hoại tử nặng. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu lấy cả hai. Tôi xin cảm ơn" ông nói rồi rời đi.

Lúc này, Jennie đứng từ xa nghe không xót chữ nào. Nàng đứng đó chôn chân khi nghe đến tình trạng của cô. Khắc này nàng đau lòng đến độ nước mắt không thể rơi nữa rồi.

Sáng hôm sau.

Hiện tại cả hai được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt sau cuộc phẫu thuật kéo dài gần 6 tiếng kia. Trước của phòng Seulgi, Chaeyoung  đưa đôi mắt u sầu nhìn vào.

"Trước đây hay hiện tại cũng vậy, nhìn cô tôi lại thấy chính bản thân mình. Một cảm giác của kẻ tội đồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!