Chương 9: (Vô Đề)

Trường THPT Nam Gia nằm ở sườn núi, cả nửa ngọn núi đều bị ngôi trường này chiếm cứ. Ra khỏi cổng trường là những con dốc lên xuống. Bình thường nếu không phải là những học sinh sống gần núi, thì đa phần bọn họ sẽ ăn bữa trưa ở căng tin trường hoặc con phố nhỏ ngoài cổng trường, tiện lợi và tiết kiệm thời gian.

Giang Kiều là một trong số ít học sinh. Cô ấy khá kén chọn, gia đình lại có điều kiện tốt, vì thế mỗi ngày, dù mưa hay nắng, đều có tài xế đón cô ấy về nhà ăn trưa đúng giờ.

Tuy nhiên, khu biệt thự của cô ấy cách trường khá xa, nên hầu như cô ấy luôn là người về lớp muộn nhất.

Hôm nay tiết học đầu tiên của buổi chiều là thể dục, cũng không quan trọng lắm nên cô ấy đến muộn hơn một chút.

Cô ấy tưởng lớp đã vắng hết người, nhưng không ngờ vừa vào lớp đã nhìn thấy cảnh Chu Thừa Quyết đang nhét đồ vào trong ba lô của Sầm Tây.

Sau khi nhét xong đồ, chuông vào lớp vang lên, hai người cũng không nói thêm gì. Chu Thừa Quyết làm như không có chuyện gì xảy ra, khom người nhặt lấy quả bóng rổ trên sàn rồi bước ra khỏi lớp.

Sầm Tây không để ý đến việc anh rời đi, mà lại đẩy ba lô vào trong một chút, cúi đầu viết tiếp bài tập còn dở dang, rồi mới cầm cuốn từ điển trên bàn nhét vào túi, vội vàng bước đi theo tiếng chuông vào tiết thể dục.

Lúc này trong lớp chỉ còn lại một mình Giang Kiều. Cô ấy đứng đơ người ra một lát, nhắm mắt lại rồi chớp hai cái, cuối cùng cũng không suy nghĩ thêm. Nhân lúc trong lớp không còn ai, cô ấy lén lút lấy thư tình cô ấy đã vắt hết óc suy nghĩ mới viết ra được mấy ngày nay, nhẹ nhàng đặt lên bàn của Chu Thừa Quyết.

Tiết thể dục, Sầm Tây bị đau bụng kinh, nên xin phép thầy cô cho mình nghỉ.

Thầy cô ở đây rất dễ nói chuyện, nhìn thấy cô đến gần đã hiểu ý, liền bảo cô có thể ngồi nghỉ bên cạnh hoặc về lớp cũng được.

Sầm Tây ngồi dưới cây, yên tĩnh học thuộc từ mới một lúc, rồi thấy vài cô gái đứng dậy đi về lớp, cô cũng đứng dậy đi theo.

Bầu không khí ở trường THPT Nam Gia rất tốt, đa số học sinh đều có điều kiện gia đình khá giả, rất ít khi xảy ra những vụ trộm cắp, cộng với việc ít người dùng tiền mặt, không có gì đáng giá để trộm.

Chỉ có một lần, Lý Giai Thư tình cờ bắt gặp.

Cũng không biết là ai xui xẻo, cảm thấy đã đến rồi thì không thể đi tay không, dù sao cũng cầm chút gì đó trước khi đi, nên đã lén lấy cuốn sách bài tập cạnh tranh ngoại khóa mà mẹ Lý Giai Thư mới mua cho cô ấy, khiến cô ấy vui mừng không thôi. Nhưng chẳng vui được bao lâu, đối phương đã gửi trả lại cho cô ấy vì bài tập quá khó, rồi nhìn cô ấy với ánh mắt đầy thương cảm.

Sau chuyện đó, gần như không còn ai bị mất đồ nữa.

Vì vậy, học sinh trong lớp hầu như không có thói quen đóng cửa. Ngay cả khi tan học, cửa lớp cũng luôn để mở.

Kết quả là, trong giờ thể dục, trên bàn của Chu Thừa Quyết đột nhiên xuất hiện một đống giấy viết thư đầy màu sắc.

Giữa giờ nghỉ, nhóm con trai chơi bóng rổ xong mới chịu quay lại lớp.

Đều đang ở độ tuổi thanh xuân, ai cũng không sợ nắng. Bọn họ đã chơi bóng dưới trời nắng gay gắt mấy chục phút, đổ mồ hôi đầy người, không tránh khỏi có chút mùi.

Nhiều bạn nữ lặng lẽ mở cửa sổ.

Lý Giai Thư đi sau Nghiêm Tự vào lớp, nói thẳng thừng, cực kỳ ghét bỏ: "Cậu không thể tắm rồi mới về à? Hôi chết đi được."

Nghiêm Tự khẽ hừ một tiếng: "Lần trước cậu đến nhà tôi bị tiêu chảy. Lúc tôi ngồi ở ngoài cửa nói chuyện với cậu, tôi đã nói gì cậu chưa?"

"…" Lý Giai Thư: " Bà đây phải giết cậu, Nghiêm Tự."

Lúc này, Chu Thừa Quyết đã quay lại vị trí của mình, nghe thấy vậy, anh cúi đầu, lướt mắt nhìn một cái rồi vô tình hỏi: "Mùi nặng lắm à?"

Sầm Tây hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lắc đầu: "Không đâu, không có mùi gì."

Lời này là thật, Chu Thừa Quyết luyện tập nhiều, thể lực rất tốt. Anh không phải kiểu dễ ra mồ hôi, cộng với việc anh có chế độ sinh hoạt lành mạnh và sạch sẽ, hầu như không có mùi.

Sầm Tây đã có vài lần tiếp xúc ngắn với anh, cũng cảm nhận được mùi hương cam thanh mát từ trên người anh.

Anh hình như rất thích mùi cam, sữa tắm và nước giặt đồ của anh cũng đều là mùi này.

Lúc này, không có một chút mùi mồ hôi nào, vẫn là hương thơm quen thuộc nhẹ nhàng.

"Xin lỗi nhé." Chu Thừa Quyết có chút không tự nhiên, có lẽ vì nghĩ Sầm Tây không dám nói sự thật, nên giải thích thêm: "Bình thường sau khi chơi bóng, bọn tôi đều ra ký túc xá của học sinh nội trú tắm rồi mới về. Hôm nay chơi hăng quá, nên không kịp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!