Chương 7: (Vô Đề)

Vài phút sau, tiếng loa phát thanh quen thuộc bắt đầu vang vọng khắp khuôn viên trường.

Thông thường, khi những bản nhạc kinh điển như thế này vang lên, nghĩa là đã đến lúc chuẩn bị xuống sân chào cờ và nghe chương trình cố định mỗi tuần của lão Diêu – phần diễn thuyết dưới cờ.

Lý Giai Thư quay người giục Nghiêm Tự nhanh lên. Cậu ấy còn đang chơi dở một ván game, miệng càm ràm cô ấy giục cái gì mà giục, nhưng vẫn dứt khoát đặt điện thoại xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Cậu ấy vươn vai một cái, lười nhác ném ánh mắt về phía Chu Thừa Quyết: "Đi không? Lý Giai Thư cứ giục như tranh  nhau đi đầu thai ấy."

"Các cậu đi trước đi, lão Diêu tìm tôi." Chu Thừa Quyết đáp gọn lỏn.

"Ồ." Nghiêm Tự lập tức hiểu ra, cười có chút hả hê: "Bảo sao sáng nay cậu cứ cắm cúi viết gì đấy, thì ra là lại bị phạt viết kiểm điểm à?"

"Ừ."

"Bao nhiêu chữ?"

"Tám nghìn."

"Vãi thật, cũng căng đấy. Cậu phạm phải luật trời hay sao..." Nghiêm Tự cười nghiêng ngả, rồi còn thêm một câu: "Lát nữa cậu đọc nhanh chút được không? Trời nóng thế này, bọn tôi đứng dưới đó chịu không nổi đâu."

"Tôi cũng đâu phải dân bắn rap." Chu Thừa Quyết uể oải đáp: "Dù sao thì trên bục phát biểu cũng không có nắng."

"…"

Nghiêm Tự: "Tám nghìn chữ, đáng đời cậu lắm Chu Thừa Quyết. Đáng lẽ ra phải phạt tám mươi nghìn chữ mới đúng. Lần này tôi đứng về phía lão Diêu."

Chu Thừa Quyết khẽ bật cười, chậm rãi cúi đầu nhấc cặp lên, không biết đang tìm gì trong đó.

Một lát sau, anh lấy ra một chiếc áo khoác màu đen từ trong cặp, tiện tay khoác lên người, kéo khoá thẳng lên tận cổ.

Mùa hè ở Nam Gia rất oi bức, vì vậy điều hòa trong mỗi lớp đều bật suốt từ sáng tới tối.

Đám thiếu niên đầy sinh lực thường thích chỉnh nhiệt độ xuống thấp nhất, nên một số học sinh sợ lạnh sẽ mang thêm áo khoác đồng phục thu đông để mặc cho đỡ lạnh.

Giờ chuẩn bị ra sân thể dục, bên ngoài nắng gắt cháy da, mặc nhiều quá dễ bị say nắng, nên phần lớn học sinh đều tiện tay cởi áo khoác nhét vào ngăn bàn trước khi rời lớp.

Chu Thừa Quyết làm vậy khiến Nghiêm Tự nhìn mà ngớ người. Người ta mặc trong lớp, ra ngoài thì cởi, còn anh thì ngược lại:" Cậu làm gì đấy?"

"Lạnh."

"?" Nghiêm Tự buồn cười, "Nắng to thế mà không thấy à?"

Chu Thừa Quyết: "Thì chống nắng."

"Cậu cũng biết giữ gìn nhan sắc ghê nhỉ." Nghiêm Tự lẩm bẩm: "Bục phát biểu không có nắng."

Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt: "Thể chất tôi yếu."

"…?"

Người mà trước kỳ nghỉ hè còn một chọi mười, một mình hành cho hai đội bóng rổ lớp bên mệt như chó, sao tự nhiên lại thành thể chất yếu rồi?

Trên sân thể dục, học sinh lần lượt đến đứng vào vị trí của lớp mình, xếp thành hàng từ thấp đến cao.

Sầm Tây cao 1m68, không phải cao nhất lớp nhưng cũng đứng ở vị trí thuộc khoảng ba phần tư phía sau.

Trước sau đều có bạn học đứng, giữa hàng đồng phục xanh trắng bỗng nổi bật lên một bóng đen toàn thân, lập tức có vài học sinh rảnh rỗi xì xào bàn tán nói nhỏ.

"Lớp chọn sao lại có đứa con gái không mặc đồng phục vậy? Học giỏi là muốn làm gì thì làm à?" Giọng điệu của người nói có chút chua ngoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!