Đầu óc Chu Thừa Quyết vẫn còn lơ mơ, phản ứng chậm cả nửa ngày.
Nói thật, Chu Thừa Quyết là kiểu người mà nhìn qua đã thấy đủ mọi điều kiện để trở thành nam thần. Gương mặt, dáng vóc, gia thế, thành tích học tập, cái gì cũng thuộc hàng top. Nếu trông mặt mà bắt hình dong thì anh là người có đủ tư cách để trở thành tay chơi thứ thiệt, nhưng thực ra thói quen sinh hoạt của anh sạch sẽ tới phát bệnh, gần như không có đam mê bất lương gì.
Đừng nói là mấy chuyện vượt rào lúc còn trẻ, đến việc trò chuyện với con gái thôi, anh cũng chỉ đếm được vài lần trên đầu ngón tay.
Tuổi này, bạn bè xung quanh đều tò mò mấy thứ mập mờ tim đập chân run, vậy mà anh lại chẳng hề hứng thú.
Thế nên nhất thời cũng không thể nghĩ theo chiều hướng "không trong sáng" được.
Một lúc sau, Chu Thừa Quyết mới chợt hiểu ra ý tứ trong mấy câu nói khi nãy của Nghiêm Tự, mặt anh sa sầm lại vài phần, nghiêm túc hỏi: "Đầu cậu có bệnh à? Tôi có thể bắt cậu ấy uống thuốc gì?"
"Không phải..." Vừa nói xong, Chu Thừa Quyết đã tự thấy câu ấy dễ gây hiểu lầm, vội vàng đính chính: "Cậu ấy mới bao lớn? Tôi mà làm mấy chuyện đó thì cậu nghĩ tôi là người gì?"
Nghiêm Tự lập tức im bặt. Cũng đúng, đúng là cậu ấy lỡ lời rồi. Im lặng một lúc, cậu ấy nghiêm túc xin lỗi hai lần, thừa nhận mình nghĩ bậy.
Nhưng nghĩ lại mấy lời Chu Thừa Quyết vừa nói, Nghiêm Tự lại không kìm được, nhăn nhở hỏi thêm: "Cho tôi hỏi thêm một câu nữa đê..."
"Vậy tức là... vấn đề chỉ nằm ở tuổi tác thôi đúng không? Chứ đối tượng thì… cậu đâu có phủ nhận là không phải Sầm Tây đâu, đúng không?"
Chu Thừa Quyết không trả lời, chỉ liếc một cái lạnh như băng rồi cúp thẳng video call.
Nhờ cuộc gọi đó, cơn buồn ngủ của Chu Thừa Quyết cũng bay biến. Anh vùi đầu vào chăn hít một hơi sâu rồi ngồi dậy, lê đôi dép lười biếng bước ra khỏi phòng.
Không màng tới việc mình mới sốt xong, anh đi thẳng tới tủ lạnh, rút ra một chai nước khoáng lạnh, mở nắp rồi ngửa đầu uống liền mấy ngụm.
Yết hầu chuyển động theo từng ngụm nước nuốt xuống, có giọt trượt xuống rồi lăn dài theo cần cổ.
Uống xong nửa chai nước, cuối cùng cảm giác nóng rát nơi cổ họng cũng dịu xuống.
Chu Thừa Quyết đặt chai nước xuống, vô thức nghiêng đầu liếc qua bàn ăn còn nguyên dấu vết bữa sáng đã ăn sạch bách nhưng chưa kịp dọn. Nhớ đến tấm hình chính mình chụp trước khi ăn, anh thong thả đi đến ghế sofa, tìm điện thoại trên bàn trà, mở album, lôi ảnh đó ra xem lại lần nữa.
Rõ ràng chỉ là một bữa sáng bình thường thôi—cháo trắng, vài món rau dưa ăn kèm, vậy mà không hiểu sao nhìn mãi vẫn thấy muốn xem tiếp, ăn rồi lại muốn ăn nữa.
Xem một hồi, cảm thấy chỉ mình ngắm thì hơi phí, Chu Thừa Quyết mở vòng bạn bè trong WeChat mà tám đời chưa đăng được mấy dòng, lóng ngóng đăng ảnh đó lên.
Không ghi caption gì, chỉ vỏn vẹn một tấm hình, vậy mà lại khiến người ta cảm nhận được chút gì đó mập mờ, lấp lửng.
……………
Buổi trưa tan học, Sầm Tây không cùng mọi người tới căng tin mà đi thẳng đến nhà Chu Thừa Quyết.
Cô từng mở được khóa một lần, giờ lại đúng giờ nghỉ trưa, không biết Chu Thừa Quyết có đang ngủ không. Sợ làm phiền anh nên cô không nhấn chuông, chỉ tự nhập mật mã mở cửa bước vào.
Lúc đó, Chu Thừa Quyết còn đang lười biếng nằm dài trên sofa. Nghe tiếng "Chào mừng chủ nhân về nhà" vang lên, anh khẽ ngẩng đầu, lơ đãng nhìn về phía cửa.
Sầm Tây ló đầu ra từ vách ngăn chạm rỗng.
Thiếu niên hơi ngạc nhiên, nhướng mày ngồi dậy. Thấy cô thuần thục lấy đôi dép bông hồng nhạt của mình từ tủ giày ra, khóe môi anh khẽ cong lên.
"Cậu ăn trưa chưa?" Sầm Tây vừa xách túi vừa thuận miệng hỏi.
Hay thật, lần này đến chơi mà không hề ngại ngùng như trước nữa, chẳng thèm giải thích lý do luôn.
Chu Thừa Quyết hứng thú nhìn cô bước vào bếp, cũng đứng dậy đi theo: "Chưa. Để tôi gọi hai suất ăn bên ngoài."
Thực ra trưa nay anh không có cảm giác thèm ăn, vốn cũng chẳng định ăn gì.
Sầm Tây xua tay: "Đừng gọi. Để tôi làm, nhanh thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!