Chương 5: (Vô Đề)

Sáu bảy người cùng nhau chen vào thang máy xuống lầu.

Lý Giai Thư có tính tình hoạt bát, nói luôn miệng không ngơi nghỉ. Cơ bản chỗ nào có cô ấy thì chỗ đó khó mà yên tĩnh được.

Trên đường đi, lúc thì cô nàng lôi kéo Giang Kiều tám chuyện về bộ truyện tranh 18+ mà mấy hôm nay thức đêm cày, lúc thì bị những trò nghịch ngợm của Nghiêm Tự chọc cho phát cáu. Hai người lao vào nhau tung đòn, cãi nhau chí chóe chẳng lúc nào yên.

Sầm Tây vốn quen với việc ở một mình, lại không thân quen với nhóm người này, cả đoạn đường không tham gia vào bất cứ cuộc trò chuyện nào, chỉ yên lặng đi theo phía sau.

Người giống cô còn có Chu Thừa Quyết.

Anh cũng không phải kiểu thích tụ tập náo nhiệt.

Bề ngoài thì trông tính tình anh cũng dễ chịu. Trên lớp, thầy cô các môn thi thoảng còn hay trêu đùa anh. Phần lớn thời gian, anh đều mỉm cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn hờ hững pha trò, nhưng thực ra khi tiếp xúc rồi mới thấy, con người anh khá lạnh nhạt, có lẽ vì chẳng muốn tốn công xã giao với quá nhiều người. Ngoài mấy người bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hầu như chẳng ai chen chân vào được vòng xã giao của anh.

"Phía trước náo nhiệt thế, không định đi lên nói chuyện góp vui à?" Chu Thừa Quyết đột nhiên mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt.

Sầm Tây phải mất một giây mới phản ứng lại được là anh đang nói chuyện với mình, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Không quen ai cả, nên thôi vậy."

"Nói vài câu là quen thôi mà." Giọng thiếu niên lạnh nhạt: "Hôm trước chẳng phải cậu với cái người gì gì đó cũng làm quen nhanh lắm à…"

"Gì cơ?" Sầm Tây chưa kịp hiểu.

"Không có gì." Anh dứt lời liền lặng im.

Sầm Tây lén quan sát sắc mặt anh, dè dặt tìm chuyện để nói: " Tôi… tôi viết xong bản kiểm điểm hôm nọ rồi. Cậu còn cần không?"

Chu Thừa Quyết: "Chuyện này cũng nhớ kỹ ghê nhỉ?"

Sầm Tây nhỏ giọng: "Thật ra trí nhớ của tôi khá tốt…"

Anh khẽ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Hai người sóng bước đi cuối đoàn người, Chu Thừa Quyết thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.

Cô gái vẫn mặc bộ đồ lần đầu tiên gặp ở sân bóng trường Nam Gia, áo thun quần đùi rộng thùng thình, trông chẳng vừa người chút nào. Tuy là màu đen khó dơ nhất, nhưng cổ áo và gấu áo đều đã sứt chỉ và xù lông, chắc cũng chỉ có hai bộ này để thay.

Dưới ánh nắng gay gắt, mùi xà phòng rẻ tiền sạch sẽ thoang thoảng, xen lẫn với hương cam dịu nhẹ từ sữa tắm trên người Chu Thừa Quyết, lặng lẽ quyện vào nhau trong không khí giữa hai người.

Kỳ lạ là… lại rất dễ chịu.

Nhiều năm sau đó, trong ký ức của Chu Thừa Quyết, đó chính là hương của mùa hè – mùi hương có một không hai, hương vị của tuổi trẻ, cũng là hương thơm chỉ thuộc về riêng hai người họ.

Mấy năm gần đây, các chương trình truyền hình thi nhau làm về trò chơi thoát khỏi mật thất, khiến nó trở thành một trào lưu cực kỳ phổ biến trong giới trẻ.

Hồi cấp hai, Sầm Tây từng nghe các bạn nhắc đến, nhưng chưa từng có cơ hội tham gia.

Chi phí chia đều, mỗi người ít nhất cả trăm tệ, với cô là khoản tiền không tưởng, không tiêu nổi.

Cô chưa từng ăn thịt heo, cũng chưa từng thấy heo chạy.

Chiếc TV cũ nát duy nhất trong nhà cô, đã bị ba cô đập vỡ trong một lần say rượu. Lúc các chương trình về mật thất lên sóng rầm rộ, cô cũng không được xem, nên thật ra cô không hiểu rõ trò này là gì, cứ tưởng đơn giản chỉ là trò chơi giải đố bình thường.

Khi đến nơi, ông chủ giới thiệu qua luật chơi như thường lệ. Đến khi mọi người đã vào phòng hết, đèn liền tắt phụt.

Trò chơi mới chỉ bắt đầu, đã có người bị bóng tối đột ngột dọa đến hét toáng lên. Tuy Sầm Tây không phản ứng dữ dội đến thế, nhưng cũng lùi lại hai bước theo bản năng.

Vừa lùi đã đụng phải Chu Thừa Quyết ở phía sau.

Phòng tối om, ban đầu cô còn không phân biệt được ai với ai, nhưng giây tiếp theo, cô đã cảm nhận được cánh tay của mình bị ai đó kéo nhẹ ra sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!