Chương 49: (Vô Đề)

Sầm Tây chỉ cao tới ngực anh, nghe thấy anh nói vậy thì ngửa đầu nhìn anh. Thân hình cao lớn của Chu Thừa Quyết lập tức dựa cả người lên người cô.

Cô gái nhỏ không kịp chuẩn bị, bước chân lảo đảo lui về sau một chút. Nhưng ngay sau đó, thiếu niên vừa dồn hết sức nặng sang phía cô đã kịp vòng tay ôm eo, giữ chặt cô lại, không để cô ngã ngửa ra sau.

Sầm Tây cảm nhận được lực tay rắn chắc, vững vàng ấy, ánh mắt có phần kinh ngạc:

"Sao cậu…"

Sao vừa rồi anh còn yếu đến mức phải dựa vào người cô, mà chớp mắt đã khỏe lại rồi?

Chu Thừa Quyết không để cô nói hết, vòng tay đang giữ lấy eo cô cũng lập tức nới lỏng, giọng khàn khàn, mày khẽ nhíu lại:

"Cậu đỡ tôi đi chút. Tôi thấy choáng."

Sầm Tây hé miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn vươn tay ôm lấy cánh tay anh đang thả bên người, cẩn thận dìu vào trong nhà.

Thiếu niên khẽ cong môi như cười.

"Vào phòng ngủ nhé? Đừng nằm ngoài sofa." – Sầm Tây hỏi khẽ.

Chu Thừa Quyết đáp một tiếng "ừ", rồi cả hai cùng bước về phía phòng ngủ.

Chỉ là, anh cũng chỉ "ỷ lại" cô một đoạn ngắn khi mới vào nhà thôi. Dù gì cũng đã khuya rồi, Sầm Tây cũng cần nghỉ ngơi. Anh không gây thêm phiền phức cho cô nữa, vào phòng, nằm vật xuống giường, kéo chăn qua đắp hờ lên người. Khác hẳn dáng vẻ tinh nghịch ban nãy, anh nghiêm túc nói:

"Cậu cũng đi ngủ đi. Đừng lo cho tôi, tôi ổn rồi."

Nhưng chút tỉnh táo cuối cùng vẫn nhanh chóng bị cơn sốt đánh gục. Chẳng bao lâu sau anh lại thiếp đi.

Lần này, Sầm Tây không nghe lời anh. Cô kéo lại chăn cho ngay ngắn, rồi quay ra khu bếp nhỏ pha gói thuốc hạ sốt vừa mới mua dưới nhà.

Ban nãy Chu Thừa Quyết còn gắng gượng, lại chưa uống thuốc, giờ dường như lại sốt cao hơn, hàng lông mày trong lúc ngủ cũng nhíu chặt lại, trông có vẻ không mấy dễ chịu.

Sầm Tây đưa tay sờ trán anh, thấy nóng ran thì vội xé gói miếng dán hạ sốt mà nhân viên tiệm thuốc vừa giới thiệu, làm theo hướng dẫn, cẩn thận dán lên trán anh.

Sau đó, ngón tay cô nhẹ nhàng áp lên miếng dán, khẽ vuốt thẳng hàng mày đang nhíu lại của anh, thế nhưng còn chưa kịp rút tay về thì cổ tay đã bị nắm chặt.

Giọng thiếu niên mơ màng vang lên, không rõ là tỉnh hay vẫn đang mơ: "Đã bảo rồi, đừng chăm tôi… đi ngủ đi."

Sầm Tây: "…?"

Vậy cậu buông tay tôi ra đi chứ!

Cô rút tay khỏi lòng bàn tay anh, nhưng hàng mày của Chu Thừa Quyết lại nhíu chặt lần nữa, mắt khẽ hé mở, lộ ra vài phần mệt mỏi yếu ớt.

Thấy vậy, Sầm Tây dứt khoát đưa thuốc tới trước mặt anh:"Cậu uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp."

Mặc dù Chu Thừa Quyết đã mở mắt, nhưng đầu óc vẫn mơ hồ do sốt, cả người uể oải. Anh chỉ xác nhận người trước mặt là Sầm Tây, còn lại chẳng để tâm gì thêm.

Cô đưa cốc nước ấm đến tay anh, tiện tay nhét viên thuốc hạ sốt vào miệng anh luôn.

Chu Thừa Quyết phản ứng hơi chậm, thuốc đã tan ra vị đắng ngắt.

Anh nhăn mặt: "Đắng thật."

"Thuốc đắng dã tật mà."

Sầm Tây giục anh uống thuốc hòa tan. Ai ngờ, vị thuốc đó còn đắng hơn, khiến Chu Thừa Quyết tỉnh hẳn vì đắng: "Cái này còn đắng hơn, uống không nổi. Tôi ngủ một giấc là khỏe thôi, không nghiêm trọng đến thế."

Nói rồi, anh định đặt cốc xuống tủ đầu giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!