Chương 48: (Vô Đề)

Khi đi ngang qua cây cầu dài, cuối cùng cô cũng nghe được tiếng động mơ hồ vọng lại từ dưới gầm cầu.

Tiếng sấm chớp và mưa gió cứ dội vào tai, cô gần như không thể nghe rõ, chỉ đại khái nhận ra đó là tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ trung niên, lẫn trong đó là những tiếng mắng chửi đầy điên loạn.

Sầm Tây không nhịn được cau mày. Sự lo lắng lấn át nỗi sợ, cô gái nhỏ cầm chiếc ô đang rung lắc dữ dội trong tay, dầm mưa chạy như bay về phía gầm cầu.

Đoạn đường xuống gầm cầu có bậc xi măng. Sầm Tây chạy ba bước thành hai, nhảy ào xuống. Khi gần đến mép sông bùn lầy, cuối cùng cô cũng thấy rõ người đang đứng bên trụ cầu là Chu Thừa Quyết.

Không sai, đúng là anh.

Nhưng trước mặt anh lại có một người phụ nữ trung niên đang điên cuồng gào khóc, hai tay không ngừng xô đẩy anh, miệng gào lên: "Đền mạng! Đền mạng! Trả lại con cho tôi! Con trai tôi bị cậu hại! Giờ nó không biết nói chuyện, đến cả tôi cũng không nhận ra! Chỉ thiếu chút nữa thôi! Sao cậu lại không cứu nó! Trả con lại cho tôi!"

Bà ta cao chưa đến mét rưỡi, nhưng Chu Thừa Quyết với thân hình cao lớn lại không hề phản kháng trước sự xô đẩy của bà ta, cứ thế bị đẩy lùi từng bước, từng bước về phía mép nước sông lầy lội ẩm ướt.

"Đừng!" Sầm Tây gần như không suy nghĩ gì, vứt bỏ hai chiếc ô trong tay, lao thẳng vào màn mưa, chạy tới.

Giây tiếp theo, thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô đã chắn trước mặt Chu Thừa Quyết, cô dang rộng hai tay ôm chặt lấy anh, dốc hết sức lực toàn thân kéo anh ra khỏi dòng nước bẩn.

Người phụ nữ gần như phát cuồng vẫn chưa dừng tay, tiếp tục đẩy mạnh. Khoảnh khắc bàn tay thô ráp ấy va vào lưng Sầm Tây, cuối cùng vẻ thẫn thờ trong mắt Chu Thừa Quyết cũng tan biến.

Lý trí lập tức trở về, thiếu niên gần như chẳng kịp suy nghĩ, liền ôm chặt cô gái đang chắn trước mặt mình vào lòng. Chỉ trong tích tắc, anh đã hoàn toàn khác với dáng vẻ cam chịu bị đẩy đi vài giây trước. Đôi tay rắn chắc mạnh mẽ đẩy bật bàn tay đang định tiếp tục xô tới, giọng nói mang theo sự giận dữ hiếm thấy: "Bà còn dám đẩy cậu ấy một lần nữa thử xem?!"

Người phụ nữ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục lao đến. Sầm Tây được Chu Thừa Quyết ôm chặt trong ngực, hoàn toàn không bị chạm vào, cũng không nhìn thấy tình hình xung quanh.

Cô chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán phương hướng con sông, vẫn không ngừng dùng hết sức lực kéo Chu Thừa Quyết từng chút, từng chút rời xa mép nước.

"Cậu đừng bước về phía sông nữa, nguy hiểm lắm." Cô run run nói, "Đừng để bà ấy đẩy cậu xuống… Nước rất đáng sợ, có thể nuốt chửng người ta đấy…"

Chu Thừa Quyết nghiến chặt răng, lắng nghe tiếng cô khẽ thì thầm trong lồng ngực mình. Ngay giây sau, anh nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, kéo người chạy nhanh lên bậc thềm.

" Đêm hôm khuya khoắt, ai cho cậu lén chạy ra ngoài hả?" Giọng anh mang theo sự tức giận, vừa kéo cô chạy trong mưa, vừa tháo chiếc balo trên vai xuống, giơ cao che lên đầu cô, "Trời mưa sấm sét không biết à?"

"Biết chứ… nhưng mà… cậu không mang ô…" Sầm Tây bị kéo chạy theo anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng

Tiếng khóc than của người phụ nữ vẫn vang vọng phía sau. Chu Thừa Quyết vô thức siết chặt cổ tay cô thêm chút nữa. Mấy bước sau, anh dứt khoát đưa balo cho cô:"Tự che đi."

Rồi anh bước đến trước mặt cô, cúi xuống, không để cô kịp phản ứng đã cõng cô lên lưng, không quay đầu, lao về phía bờ sông, mặc kệ tiếng khóc điên cuồng phía sau.

Trên đường, Sầm Tây giơ cao chiếc balo đen, cố gắng che mưa trên đầu anh. Chu Thừa Quyết cố ý xóc người cô lên một cái, rồi lạnh lùng nói:"Lo cho bản thân trước đi."

Sầm Tây do dự rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà ghé sát tai vào tai anh hỏi khẽ:"Bà ấy là ai vậy? Hai người… đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Chưa biết bà ấy là ai mà đã liều mạng xông tới?" Chu Thừa Quyết thật sự có chút tức giận: "Cậu không muốn sống nữa à?"

"Thế còn cậu?" Sầm Tây cũng bật lại, "Cậu không muốn sống nữa sao? Bà ấy cứ cố đẩy cậu xuống sông."

Thiếu niên bật cười lạnh:"Cậu không nghe bà ta nói à? Bà ta bảo tôi phải "đền mạng". Nếu tôi thật sự đáng chết thì sao?"

"Không thể nào." Sầm Tây chẳng màng gì nữa, quên cả tay đang giơ balo, vòng hai tay gầy gò siết chặt lấy anh:"Cậu rất tốt. Chắc chắn là bà ấy nhầm rồi."

Bước chân của Chu Thừa Quyết khựng lại một chút. Sau đó anh hít sâu một hơi, không nói thêm gì suốt quãng đường còn lại.

Đến khi về đến quán cá nướng, cả hai đều ướt sũng. Nhưng vì không thể tắm rửa tại đó, Chu Thừa Quyết trực tiếp đưa cô về nhà mình ở Vọng Giang.

Vào đến phòng, việc đầu tiên anh làm là mở vòi, xả một bồn nước nóng, nhét cô vào trong ngâm cho ấm người mới coi như xong chuyện.

Sầm Tây gội đầu xong, ngồi trong bồn ngâm nước một lúc cho toát mồ hôi rồi mới ra ngoài, thay bộ đồ ngủ của Chu Thừa Quyết mà anh đã đặt sẵn cạnh ghế nhỏ.

Khi cô bước ra, tay xách ống quần dài chấm đất, chân mang dép lẹp xẹp, chạy lon ton ra phòng khách tìm người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!