Chương 46: (Vô Đề)

Sầm Tây thật sự rất đói. Sau khi quét tước xong hai căn phòng, sức lực tiêu hao quá lớn. Vừa rồi vì để tiết kiệm tiền, thậm chí cô còn không đi xe buýt, mà một mình đi bộ về nhà. Giờ phút này, bụng cô rỗng không, chỉ còn lại cảm giác chua sót, thậm chí có một chút đau nhói.

Cô hiếm khi không khách sáo với Chu Thừa Quyết, lặng lẽ tháo bao bì ra, đặt đồ ăn lên bàn dài theo thứ tự, từng món ngay ngắn.

Sầm Tây không rõ Chu Thừa Quyết đã mua bữa tối này từ khi nào, chỉ biết hộp cơm vẫn còn tỏa ra hơi ấm.

Cô gắp một miếng thức ăn, đưa vào trong miệng, vừa vặn đúng nhiệt độ.

Không hiểu sao, khi miếng thức ăn ấm nóng vừa vào miệng, mắt cô bỗng dưng cay cay, hơi ươn ướt.

Sầm Tây hiếm khi khóc, nhưng cô biết, cảm giác lạ lẫm này chính là dấu hiệu của những giọt nước mắt sắp rơi.

Kể từ khi vào học ở Nam Gia, dường như cô đã trải qua cảm giác khó tả này không ít lần.

Mà lạ hơn nữa là mỗi lần như vậy, đều là khi ở trước mặt Chu Thừa Quyết.

Sầm Tây cầm đũa, ngừng lại một chút, trầm tư vài giây, sau đó bị tiếng ngón tay của anh gõ nhẹ lên bàn kéo trở lại thực tại.

Cô lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đè nén cảm xúc kỳ lạ đó xuống, rồi không kịp suy nghĩ đã đưa một miếng sườn qua phía Chu Thừa Quyết, giọng nói nhẹ nhàng, như có chút thăm dò: "Cậu… ăn thử không?"

Lần này đến lượt Chu Thừa Quyết ngẩn ra. Anh nghiêng người về phía trước theo phản xạ, nhưng khi gần chạm đến miếng sườn cô đưa, động tác của anh đột nhiên dừng lại, rồi nhanh chóng ngả người về phía sau, cả người có vẻ lúng túng.

Anh vô thức xoa xoa cổ mình, sau đó hắng giọng nói với vẻ nghiêm túc: "Cậu đúng là hay quên. Chúng ta đang chiến tranh lạnh đấy. Ăn đồ của cậu đi."

Nói xong, mắt anh vô tình lướt miếng sườn cô đang gắp, rồi anh lại vội vã quay sang cầm sách bài tập, lật một trang, nhanh chóng viết một đường gạch chéo lên câu hỏi.

Sầm Tây đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn anh vài giây.

Chẳng bao lâu sau, Chu Thừa Quyết đã cảm nhận được một bàn tay mềm mại chạm vào trán mình.

Cảm giác ấy vừa xa lạ lại vừa khiến người ta say mê khiến lưng anh lập tức cứng đờ.

Mãi đến khi Sầm Tây rút tay lại, Chu Thừa Quyết mới miễn cưỡng lấy lại giọng nói, có chút khàn khàn: "Cậu làm gì vậy?"

"Cũng không nóng lắm." Sầm Tây chớp mắt, tự nói nhỏ, "Tôi tưởng cậu bị sốt."

Chu Thừa Quyết không hiểu cô đang nghĩ gì: "?"

Sầm Tây lại nhìn vào tai anh, rồi chỉ vào tai mình, giải thích: "Tai cậu đỏ quá... Tôi cứ tưởng cậu bị sốt."

"Với cả cổ của cậu cũng, cũng đỏ lắm..." 

Chu Thừa Quyết vô thức nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng phủ nhận: "Tai đỏ cổ đỏ cái gì chứ? Không thể nào!"

"À." Sầm Tây gật đầu, "Chắc tôi nhìn nhầm rồi."

"Nhất định là cậu nhìn nhầm rồi. Tôi vẫn đang làm Toán bình thường đây này. Làm gì có chuyện đỏ cái gì mà đỏ?" Chu Thừa Quyết cố chấp không nhận, "Chẳng lẽ là nhìn thấy đề bài nên ngại ngùng à?"

Sầm Tây cắn môi, chỉ vào cuốn bài tập anh đang cầm, nhẹ giọng nhắc nhở: "Nhưng mà, cậu đang cầm là sách của tôi, hơn nữa còn là sách bài tập vật lý nữa… Cậu lấy nhầm rồi."

Cô cũng không rõ anh vừa gạch cái gì nữa… tưởng anh cũng giống mình, phản ứng chậm vì bị sốt.

"Ăn cơm của cậu đi." Chu Thừa Quyết lập tức gập sách lại: "Hơn nữa đừng quên, chúng ta đang chiến tranh lạnh. Đừng có mà tìm lý do để nói chuyện với tôi."

Sầm Tây vội vàng nhét một miếng thịt vào miệng, chớp mắt: "Được thôi."

Tối nay vì phải dọn vệ sinh nhà cửa mà cô đã trì hoãn rất nhiều thời gian, vẫn còn hai tờ đề chưa làm xong. Cô vội vàng ăn cho xong, uống thuốc, rồi thu dọn bàn ăn, sau đó nhanh chóng quay lại với bài vở, tập trung hết sức vào làm bài giống như Chu Thừa Quyết.

Có lẽ vì di chứng của cơn sốt còn chưa hết, hoặc là do tối nay thật sự đã hơi lao lực, Sầm Tây cảm thấy đầu óc không còn nhanh nhạy như mọi ngày, làm bài cũng không suôn sẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!