Chương 45: (Vô Đề)

Mãi cho đến khi trở lại lớp học, thu dọn sách vở xong, rồi rời khỏi tòa nhà dạy học, suốt dọc đường, Chu Thừa Quyết không nói với cô thêm một câu nào nữa.

Sầm Tây như vô tình mà cố ý tiến lại gần anh, nhưng thiếu niên chỉ liếc qua cô một cái, rồi lạnh nhạt nói: "Đang chiến tranh lạnh. Đừng có mà đi theo tôi nữa."

Cô gái lập tức đi chậm lại.

Sầm Tây chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nên nhất thời cô cũng không biết phải làm sao.

Trước đây, cô chẳng có bạn bè thật sự. Người xung quanh hay coi thường gia cảnh của cô nghèo, hoặc ghen tị với thành tích của cô, gần như chẳng ai muốn kết bạn với cô.

Kiểu ác ý rõ ràng ấy, cô từng gặp rất nhiều lần. Có khi cô chỉ phớt lờ, có khi thì nghiến răng chịu đựng. Ngoài những lần phải chịu những trận đòn do bạo lực học đường, thì hầu hết thời gian, những thứ đó chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Thời gian của cô gần như bị chiếm hết bởi vô vàn công việc. Làm sao để duy trì nhịp thở và sống sót, đó mới là điều duy nhất mà cô phải quan tâm, chẳng còn chút sức lực nào chia sẻ cho những chuyện khác ngoài sự sống còn. Tình thân, tình bạn đối với cô lúc ấy vừa xa lạ lại vừa xa xỉ.

Nhưng khi đến Nam Gia, một vài chuyện đã dần dần thay đổi trong lặng lẽ.

Cô ít khi bị đói, còn có rất nhiều bạn bè thật lòng đối xử tốt với mình.

Tuy dì út không thân thiết với cô, nhưng chỉ cần cô chăm chỉ, làm việc không phạm lỗi thì dì ấy cũng ít khi có ý kiến gì, đánh mắng cũng không có.

Cuộc sống như vậy, trước đây khi còn ở Gia Lâm, cô chẳng dám nghĩ tới, càng chưa bao giờ dám mơ đến một ngày, những nỗi lo của cô không còn chỉ là làm sao ăn một bữa no, làm sao sống qua ngày.

Cô còn có thể lo nghĩ về mối quan hệ giữa bạn bè.

Tuy nhiên, Sầm Tây không có nhiều những trải nghiệm như vậy.

Cô rất quý trọng những người bạn tốt ở Nam Gia, nhưng thật sự không biết làm thế nào cho phải.

Nếu trước cuối tháng mà không gom đủ ba nghìn tệ tiền vé máy bay, cô không biết mình còn có thể ở lại Nam Gia bao lâu, còn có thể gặp được bạn bè thêm mấy lần. Cuộc sống của cô liệu có còn hi vọng để tiếp tục không.

Cô gái nhỏ nhìn bóng lưng của thiếu niên đi phía trước, cảm thấy khó chịu nhưng chẳng biết phải làm cách nào giải quyết.

Cô quá thiếu tiền. Nếu gia đình cô có điều kiện một chút, không cần phải giàu có nhưng chỉ cần có thể cho cô được đi học như bao người, thì cô cũng không phải cắn răng hy sinh tình bạn như vậy.

Cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, không cần phải nổi bật.

Sầm Tây siết chặt quai cặp sách đã bạc màu, lặng lẽ đi theo sau cách Chu Thừa Quyết chừng mười mét, không dám lại gần.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi cổng trường, rẽ trái là thấy nhà thờ cũ quen thuộc, đi thêm vài bước nữa là đến con hẻm sau hồ nước.

Sầm Tây cúi đầu, mắt dõi theo mũi giày, bước đi rất chậm.

Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, thiếu niên lúc nãy còn đi cách cô một quãng dài, không biết từ lúc nào đã dừng lại.

Mãi cho đến khi cô chậm rãi đi tới gần trước mặt anh, Chu Thừa Quyết mới lạnh nhạt mở miệng: "Bình thường không thấy cậu nghe lời tôi như vậy."

Hai người lại tiếp tục đi song song trên con đường, Chu Thừa Quyết vẫn im lặng, Sầm Tây cũng không nói gì.

Khi chỉ còn chừng trăm mét nữa là đến quán cá nướng, điện thoại trong túi của Sầm Tây rung lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của Lâm Thi Kỳ. Cô vô thức liếc mắt nhìn Chu Thừa Quyết, rồi mới mở tin nhắn ra xem.

047: [Thế nào rồi? Cậu ấy đồng ý chưa?]

Cam C: [Có lẽ không được đâu. Cậu ấy có vẻ không muốn đi lắm. Để tớ trả lại một nghìn tệ cho cậu. Xin lỗi, Thư Kỳ.]

047: [Ai da, có gì đâu mà phải xin lỗi. Đâu phải là lỗi của cậu. Tớ cũng nói rồi, hy vọng không lớn lắm, nhưng cậu đừng trả lại tiền. Từ giờ tới lễ Quốc khánh còn một khoảng thời gian, thử thêm mấy lần nữa đi. Biết đâu lúc vui cậu ấy lại đồng ý thì sao? Ai mà biết được.]

Sầm Tây mím môi, trong lòng mâu thuẫn, suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định chuyển lại cho cô ấy một nghìn tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!