Vào giờ giải lao giữa buổi học, Lý Giai Thư và Nghiêm Tự dẫn theo mấy người trong lớp tới phòng y tế thăm Sầm Tây, sau đó bắt gặp cảnh tượng này.
Cô gái nhỏ lẽ ra phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, lúc này lại đang cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho người anh em đang ngồi bên cạnh.
Nghiêm Tự chưa từng thấy qua người anh em này của mình lại có vẻ yếu đuối như vậy.
Anh ngang nhiên để cánh tay lên hai chân Sầm Tây, để cho cô gái nhỏ nhẹ nhàng, tỉ mỉ bôi thuốc lên đó. Thỉnh thoảng, anh còn hít sâu mấy tiếng, khiến Sầm Tây lo lắng dừng lại. Anh cau mày, sau đó lại tỏ ra không chút để tâm nói: "Nhẹ một chút, cậu vội cái gì?"
"Thổi thêm chút nữa đi, đau quá."
Lúc đó, trong đầu Nghiêm Tự chỉ còn lại hai từ: " Buồn nôn", "Phỉ nhổ."
Mấy người bọn họ đứng lặng lẽ ngoài cửa phòng y tế, nhìn qua cửa kính một lúc rồi nhẹ nhàng tiến vào.
Nghiêm Tự là người đầu tiên ho nhẹ vài tiếng.
Sầm Tây không biết có phải bị tiếng ho bất ngờ này làm giật mình hay vì lý do gì khác mà cô lập tức rụt tay lại.
Chu Thừa Quyết nhíu mày, lười biếng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy là Nghiêm Tự và nhóm bạn thì không thèm chào hỏi một câu mà chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ.
"Ôi chao, đây là đang làm gì vậy?" Nghiêm Tự cười cợt nhìn hai người, cố tình trêu chọc Chu Thừa Quyết: "Đang làm nũng à, Quyết Quyết?"
"..." Chu Thừa Quyết chỉ liếc mắt nhìn cậu ấy một cái rồi quay đi, không buồn nói chuyện.
Anh thu tay lại, tiện tay lấy luôn lọ thuốc trong tay Sầm Tây, bỏ vào túi.
Lý Giai Thư và Giang Kiều mang tới một đống đồ ăn vặt, đổ hết lên giường bệnh của Sầm Tây.
"Thời gian trôi nhanh thật. Tây Tây đáng thương của tớ, mới hai tiết không gặp mà cậu đã gầy đi một vòng. Mau ăn đi." Lý Giai Thư vừa lên tiếng trêu chọc, vừa mở túi đồ ăn ra nhét vào tay Sầm Tây: "Cái này ngon lắm. Tớ vừa ăn hết một gói rồi đấy."
Chu Thừa Quyết vẫn ngồi bên giường bệnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, để mấy cô bạn có không gian riêng trò chuyện. Nhưng giọng nói của Lý Giai Thư quá to khiến anh phải nhíu mày, lập tức lên tiếng ngắt lời: "Nói nhỏ chút đi."
"Cậu ấy cần nghỉ ngơi." Chu Thừa Quyết khẽ hất cằm về phía Sầm Tây.
"Ồ, ồ." Lý Giai Thư là người biết điều, thấy vậy liền không cãi lại, chỉ giảm âm lượng xuống rồi lại lấy thêm hai gói đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho Sầm Tây
Nhưng chưa kịp đưa, Chu Thừa Quyết đã duỗi tay, lấy luôn túi đồ ăn đó, không thèm nhìn, chỉ chăm chú vào đống đồ ăn vặt trên giường, thu lại hết rồi bỏ vào trong túi: "Trước tiên tịch thu, giờ không được ăn."
Anh nói xong, cúi xuống thu dọn mọi thứ, trả lại một giường bệnh sạch sẽ cho Sầm Tây.
Lý Giai Thư nhướng mày: "Cậu làm gì thế? Cậu ấy ốm rồi còn không cho ăn chút gì ngon à?"
"Cái này mà gọi là đồ ăn ngon hả?" Chu Thừa Quyết thả túi đồ ăn vặt lên cái bàn nhỏ phía sau: "Cậu ấy vừa bị sốt, nói không ra tiếng, uống mấy cốc nước ấm mới khá hơn được một chút, thuốc còn chưa uống xong, sao có thể ăn mấy thứ này? Nếu cậu ấy lại ốm ra đấy, trong số các cậu ai tới hầu hạ?"
Sầm Tây nghe đến hai chữ "hầu hạ" cuối cùng kia, vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Thừa Quyết nhận ra ánh mắt cô, giọng nói lạnh lùng: "Nhìn tôi làm gì? Nói không được là không được. Khi nào khỏi hẳn thì ăn, bây giờ chỉ được phép thuốc uống thôi."
Sầm Tây: "…"
Cô không phải có ý này.
Không còn đồ ăn để nhét cho Sầm Tây, Lý Giai Thư chỉ biết ngồi bên giường của Sầm Tây, thì thầm chuyện trò với cô, cố gắng giảm thấp âm lượng. Nhưng không gian này quá nhỏ, mọi người đều ở gần, dù có nói nhỏ thế nào, mọi người cũng đều nghe thấy hết: "Cậu bị mắng thảm quá. Cậu phải chịu ấm ức rồi, đã sốt cao còn phải chịu đựng tính tình của Chu Thừa Quyết. Nếu để lớp phó đến chăm thì tốt biết mấy.
Ít nhất tính tình của cậu ấy tốt, gặp ai cũng cười hiền hòa, cậu nói có phải không?"
Chu Thừa Quyết hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Sầm Tây. Không phải là Lý Giai Thư mà là cô: "Tôi mắng cậu à?"
Sầm Tây thành thật lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!