Chương 42: (Vô Đề)

"Hai nghìn không ba mươi lăm..." Chu Thừa Quyết thực sự là không hiểu cô nghĩ như thế nào. Anh tức giận đến mức không thể kiềm chế được, giọng nói lạnh lùng mà trào phúng, "Lần sau chi bằng treo một cái biển bên cạnh chỗ ngồi của tôi, còn cậu ngồi bên cạnh cầm túi thu tiền."

Sầm Tây chớp mắt một cái.

Chu Thừa Quyết không thể nhìn nổi vẻ mặt này của cô: "Ý cậu là sao? Cảm thấy ý tưởng này cũng ổn à?"

"…" Sầm Tây vội vã lắc đầu, tỏ ra rất nghiêm túc.

Chu Thừa Quyết lạnh lùng nhìn cô, không dịch chuyển một chút nào.

Sầm Tây càng bị nhìn chằm chằm càng cảm thấy có lỗi, chỉ có thể cúi đầu, uống từng ngụm nước ấm.

Ban đầu Chu Thừa Quyết định tiếp tục trách móc cô, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô, lại không thể nói ra thành lời. Đến khi anh nhìn thấy bọng mắt hơi trũng xuống vì sốt và mệt mỏi của cô, cùng với nếp mí mắt rõ rệt hơn so với bình thường, cơn giận dữ lúc trước dường như giảm đi một nửa.

Chu Thừa Quyết đột nhiên cảm thấy bản thân mình còn ngốc hơn cô.

Sầm Tây vẫn uống nước, trong lòng thì chột dạ. Chu Thừa Quyết nhìn một lúc rồi không nhịn được, vẫn giữ vẻ mặt chưa hết giận, giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng tay đã không thể ngừng lại, đưa ra lấy cốc trong tay cô: "Không muốn uống thì đừng uống nữa."

Sầm Tây l**m môi, để anh lấy cốc đi, vì cô thật sự không muốn uống nữa.

Nhưng nghĩ đến chuyện vài phút trước, cô đã nhận tiền đặt cọc một nghìn tệ của Lâm Thi Kỳ, cộng thêm thời gian mà cha cô đã định vào cuối tháng, cô vẫn phải mạnh dạn hỏi lại: "Vậy cậu... đi không?"

Chu Thừa Quyết đang ngồi bên cạnh, cúi đầu lấy đồ trong túi giấy. Là cái túi giấy dầu mà anh vừa mang về cùng nước ấm. Nghe thấy câu hỏi của Sầm Tây, tay của anh dừng lại một chút.

Khi ngẩng đầu lên, sắc mặt anh lại càng đen hơn: "?"

"Đi cái quỷ gì mà đi?!!!" Anh từ chối rất dứt khoát, không chút do dự.

Sầm Tây vẫn muốn cố gắng thuyết phục anh: "Chỉ đi chơi thôi mà. Nghe nói chỗ đó thật sự rất tốt. Trên núi còn có thể cắm trại, có thể dựng lều, còn có thể dựng giá nướng BBQ bên ngoài lều, muốn ăn gì đều có, không giới hạn."

"Còn nếu không muốn cắm trại ngoài trời thì buổi tối mệt rồi có thể quay lại khách sạn của khu nghỉ dưỡng ngâm suối nước nóng." Sầm Tây liếc nhìn anh một cái, thấy anh cũng không quá tức giận, có chút tự tin hơn, nói tiếp: "Tôi nghe Giai Thư nói, suối nước nóng ở đó rất thoải mái, còn hơn cả tắm bồn ở nhà nữa. Lần trước tôi tắm ở nhà cậu, cảm giác rất thư giãn.

Suối nước nóng ở khu nghỉ dưỡng chắc chắn sẽ làm cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều…"

Sầm Tây không biết rằng, đối với một cậu ấm sinh ra đã có cuộc sống sung túc đầy đủ như Chu Thừa Quyết thì những trải nghiệm này chẳng có chút hấp dẫn nào với anh. Anh đã trải nghiệm qua tất cả những thứ đó rồi. Những gì anh từng chơi còn hơn xa những gì mà cô biết.

Nhưng cô vẫn cố gắng khơi gợi hứng thú của anh trong giới hạn của mình.

"Cậu muốn đi à?" Chu Thừa Quyết thấy cô càng nói càng hăng hái, đột nhiên nói: "Muốn đi thì đi cùng nhau?"

Câu này khiến Sầm Tây bối rối, không biết phải trả lời ra sao.

Lâm Thi Kỳ không mời cô. Nếu cô đi cùng thì chắc chắn sẽ không đủ khả năng chi trả những chi phí đó. Nhưng nếu nói không muốn đi, thì Chu Thừa Quyết có thể sẽ hỏi lại: "Cậu không muốn đi mà còn giới thiệu cho tôi đi à?"

Câu này thật khó để trả lời.

Sầm Tây lập tức im lặng, không nói gì nữa. Cả phòng y tế lại trở nên yên tĩnh.

Chu Thừa Quyết không biết đang lục tìm gì trong túi giấy. Một lúc sau, anh lạnh lùng đưa đồ đến trước mặt cô, giọng nói vẫn lạnh băng: "Sáng nay cậu có ăn sáng không?"

Sầm Tây im lặng.

Vậy có nghĩa là cô chưa ăn.

Chu Thừa Quyết mở hai hộp đồ ăn ra, tỏ ra không quan tâm: "Ăn tạm đi. Tôi vừa lấy từ chỗ lão Diêu về."

Nói xong, cảm thấy chính mình vẫn còn chưa hết giận, thái độ không thể tốt như vậy, anh lại nói thêm: "Ăn hay không thì tùy. Không ăn thì cứ để đói chết đi."

Sầm Tây: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!