Chương 41: (Vô Đề)

Khi Sầm Tây tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ màng, đã là hơn hai tiếng sau khi cô ngất xỉu. 

Cô cảm thấy đầu óc mơ màng, toàn thân không còn chút sức lực, vết thương hôm qua khi ngã khỏi xe điện lại càng đau hơn.

Sầm Tây từ từ mở mắt, mọi thứ xung quanh khiến cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

Mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong không khí. Sầm Tây cố gắng hé miệng, muốn phát ra chút âm thanh, nhưng cổ họng cô như bị ai đó chặn lại, vừa đau vừa dính, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời được.

"Tỉnh rồi à?" Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh, nghe rất quen thuộc.

Sầm Tây không thể đáp lại.

Ngay lập tức, bóng dáng quen thuộc của Chu Thừa Quyết xuất hiện trước mắt cô.

Sầm Tây lại mở miệng, nhưng vẫn không thốt lên được lời nào.

"Chưa nói được thì đừng nói vội." Chàng trai đặt tay lên trán cô, lòng bàn tay áp sát, cảm nhận nhiệt độ trong vài giây: "Cơn sốt giảm rồi, nhưng cổ họng vẫn còn đau à?"

Sầm Tây không có sức để đáp lại cũng chẳng có sức để gật đầu, chỉ khẽ chớp mắt.

May mắn là Chu Thừa Quyết hiểu cô, anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi tựa vào đầu giường, rồi lấy cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn bên cạnh đưa cho cô: "Uống nước thử xem. Thử trước nhiệt độ xem thế nào. Giờ chắc không còn nóng nữa, có thể uống được rồi."

Sầm Tây vẫn giữ tay trong chăn, không đủ sức để nhận lấy. Chu Thừa Quyết cũng không ép cô, anh trực tiếp đưa cốc nước đến bên miệng cô: "Mở miệng."

Sầm Tây ngoan ngoãn làm theo.

Anh chỉ để cô thử một ngụm nhỏ: "Không nóng quá chứ?"

Sầm Tây lại chớp mắt.

Chu Thừa Quyết mới yên tâm, cho cô uống nốt phần còn lại.

Mấy ngụm nước ấm giúp cổ họng cô dịu đi nhiều, Sầm Tây khẽ ho hai tiếng, cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói: "Đây là đâu?"

"Phòng y tế." Chu Thừa Quyết thấy cô còn mơ màng, bèn giúp cô nhớ lại:"Không nhớ gì à? Sáng nay cậu bị sốt."

Sầm Tây yếu ớt lắc đầu.

"Sáng nay cậu ngủ gục trên bàn, Chu Tiệp Bình mở điều hòa thổi thẳng vào người cậu. Chắc là lúc đó cậu bị cảm lạnh rồi." Chu Thừa Quyết đặt cốc nước sang một bên, quay lại ngồi cạnh giường cô: "Thuốc của cậu phải truyền hết một tiết nữa mới xong."

"Vậy còn cậu…"

"Chị Na bảo tôi đưa cậu tới đây." Chu Thừa Quyết nói một cách tự nhiên.

Sầm Tây lại khẽ chớp mắt: "Cảm ơn cậu, phiền cậu rồi. Cậu mau về lớp đi."

Chu Thừa Quyết tựa lưng vào ghế, không có vẻ gì là muốn đi: "Chị Na bảo tôi không được về, nói trong tiết văn nhìn thấy tôi thì sẽ chướng mắt nên bảo tôi cứ ở lại với cậu."

"...?"

Đầu óc Sầm Tây vẫn còn rất mơ hồ, không có sức để nghĩ nhiều, cô chỉ mơ màng nhìn xung quanh.

Cô sống đến giờ vẫn chưa bao giờ chính thức nằm bệnh viện, cũng chưa bao giờ phải ở phòng y tế như thế này.

Sầm Tây tựa vào chiếc gối mềm mà Chu Thừa Quyết kê cho mình, ngước đầu lên, nhìn chằm chằm vào chai truyền dịch một lúc, như thể bỗng nhớ ra điều gì, rồi lại nhìn sang anh vẫn đang cầm ống truyền dịch trong tay: "À, tiền truyền dịch thì sao? Phải trả ở đâu?"

Cô chưa bao giờ đến đây, ngay cả cái chai truyền dịch cũng cảm thấy lạ lẫm. Trong lòng cô lo lắng, sợ phí truyền dịch quá cao, không thể chi trả nổi.

Thật ra nếu là ngày thường, chỉ bị sốt thôi thì cô có thể tự mình chịu đựng cho qua, không cần phải rắc rối như thế. Muốn sống cũng không cần phải tỏ ra kiều quý như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!