Chu Tiệp Bình đành phải nhịn xuống cái tính khí xấu đã được nuông chiều từ bé của mình.
Lý do cũng đơn giản thôi. Mặc dù nhà cậu ta có chút thế lực nhỏ, có thể đối chọi được với những bạn học bình thường trong lớp, nhưng khi đứng trước Chu Thừa Quyết thì gia thế của cậu ta chẳng thấm vào đâu.
Có câu "núi này cao còn có núi khác cao hơn", gia thế của hai người khác biệt như trời với đất, không thể nào so sánh được.
Chưa nói đến việc Chu Thừa Quyết dám thay ba mẹ của Chu Tiệp Bình dạy dỗ cậu ta, mà chỉ nói đến việc nếu thực sự gọi phụ huynh của cậu ta tới đây, thì chắc chắn việc đầu tiên mà bọn họ làm sẽ là cúi đầu chào Chu Thừa Quyết.
Vì thế, Chu Tiệp Bình đành phải chịu thiệt, mặt mày tối sầm, kéo mũ áo khoác dày lên đầu, kéo khóa đến tận cổ, gần như che kín cả mặt, rồi không nói một lời quay lại ghế ngồi, tiếp tục giải đề toán mà từ tối hôm qua đến sáng hôm nay vẫn chưa giải xong.
Nhìn dáng vẻ này, có thể thấy cậu ta không phục nhưng lại chẳng thể làm gì, nhận thua rồi lại cảm thấy nhục nhã, nên quyết định giấu mặt trong chiếc áo khoác.
Thời gian đối với học sinh lớp chọn luôn rất quý giá. Chuyện này vừa mới kết thúc, các bạn học xung quanh cũng nhanh chóng giải tán. Mỗi người đều quay lại chỗ ngồi của mình chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Chỉ có Sầm Tây vẫn còn gục đầu trên bàn chưa ngồi dậy.
Bình thường cô chẳng được ngủ bao nhiêu, cũng đã quen với việc thiếu ngủ suốt bao năm, ở trường cũng chưa bao giờ xuất hiện tình trạng gần đến giờ học mà vẫn lăn ra ngủ không muốn dậy như thế này.
Chu Thừa Quyết vẫn đứng sau lưng cô, chưa rời đi, cúi đầu nhìn một lúc. Anh nhíu mày, sau đó không quan tâm có bạn nào còn chú ý đến mình không, lặng lẽ đưa tay vào chiếc áo khoác cô vừa khoác lên.
Sầm Tây đang ngủ trên bàn, đầu gối lên hai cánh tay gập lại. Chu Thừa Quyết không muốn đánh thức cô, nên không định sờ lên trán cô.
Anh chỉ nhẹ nhàng đặt các đốt ngón tay lạnh lên cổ cô. Chưa đến một giây, nhiệt độ nóng rực của cô lập tức truyền vào lòng bàn tay anh.
Chu Thừa Quyết không tự chủ được mà nhíu mày chặt hơn.
Khi tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, Diệp Na Na đi giày cao gót bước nhanh từ cửa lớp lên đến bục giảng.
"Sáng sớm thế này, ai lại mở máy điều hòa thấp như vậy?" Diệp Na Na vừa vội vã lục tìm giáo án trong túi, vừa không nhịn được phàn nàn: "Ai đấy? Chỉnh lại nhiệt độ lên cao một chút. Lạnh thế này ai mà chịu nổi?"
Diệp Na Na chỉ tay về phía một bạn học gần đó. Mao Lâm Hạo nhanh chóng trả lời: "Đã chỉnh rồi cô ơi. Anh Quyết vừa mới chỉnh xong."
"Vậy được rồi." Diệp Na Na gật đầu, không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía những bạn học còn chưa kịp về chỗ ngồi: "Làm gì thế? Chuẩn bị vào lớp rồi, nhanh chóng quay lại chỗ ngồi nào. Hôm nay sao thế nhỉ? Bình thường các em đều lười muốn chết, đến giờ ra chơi cũng không thấy ai đứng dậy đi vài bước cơ mà."
"Ồ, sao lại có người ngủ vậy? Sáng sớm đã buồn ngủ rồi à?" Diệp Na Na nhìn kỹ hơn, bất ngờ khi thấy người đó là Sầm Tây: "Sao vậy? Chu Thừa Quyết, giúp cô gọi bạn ấy dậy đi."
Thiếu niên vừa thu tay về từ trên người Sầm Tây, nghe vậy, không có ý định gọi cô dậy, chỉ nhìn về phía bục giảng, giảm nhẹ âm lượng, như sợ làm phiền cô gái nhỏ trước mặt: "Thưa cô, cậu ấy bị sốt rồi."
Diệp Na Na lập tức dừng lại công việc, nhanh chóng đi xuống bục giảng: "Sốt à?"
Cô ấy bước đến gần chỗ Sầm Tây. Chu Thừa Quyết khéo léo lùi lại một bước, tạo khoảng trống cho cô ấy bước vào, nhưng vẫn đứng gần đó, không có ý định quay lại chỗ ngồi.
Diệp Na Na vốn có tính tình hấp tấp, không giống như Chu Thừa Quyết suy nghĩ tỉ mỉ, lập tức đặt tay lên trán Sầm Tây để kiểm tra nhiệt độ: "Quả thật là sốt rồi, mà còn không phải sốt nhẹ. Chẳng trách em ấy không tỉnh được."
"Sầm Tây?" Cô ấy nhẹ nhàng vỗ vai cô gái nhỏ, cố gắng gọi cô tỉnh dậy.
Chu Thừa Quyết bất giác nhíu mày thêm lần nữa, vô thức tiến lên ngăn cản tay của Diệp Na Na: "Cô ơi, cậu ấy đang sốt cao. Tốt nhất đừng gọi cậu ấy dậy ngay."
"À đúng rồi, là do cô lo quá." Diệp Na Na ngay lập tức rút tay lại, giọng cũng nhỏ hơn một chút theo lời của Chu Thừa Quyết: "Vậy hai bạn nào giúp đỡ, đưa Sầm Tây xuống phòng y tế đi. Ai xung phong?"
Cô ấy nhìn xung quanh một vòng, không quay đầu lại, vừa hay quên mất Chu Thừa Quyết đứng phía sau mình, chỉ gọi hai bạn nam gần đó: "Mao Lâm Hạo, Triệu Nhất Cừ, hai người các em cùng nhau giúp đưa Sầm Tây xuống phòng y tế. Không có vấn đề gì chứ? Dù sao tiết này cũng là tiết văn, bình thường các em cũng hay trốn học để làm bài toán lý hóa trong giờ, không chịu nghe giảng.
Nào, giúp chút đi."
Hai bạn bị gọi tên đương nhiên là đồng ý, đứng dậy chuẩn bị qua chỗ Sầm Tây. Lúc này, Chu Thừa Quyết đã bước nhanh hơn bọn họ một bước, tiến lại gần, tay lớn dễ dàng ôm Sầm Tây dậy khỏi ghế, giọng trầm thấp nói: "Để em làm cho."
Ngay khi anh làm ra hành động này, mọi người xung quanh lập tức bán tán xôn xao.
Giang Kiều đang mượn báo tiếng Anh từ chỗ Lý Giai Thư để so đáp án, nhìn thấy cảnh này, bất giác rút điện thoại ra quay video không ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!