Sáng hôm sau, năm giờ, đồng hồ sinh học quen thuộc đánh thức cô dậy.
Cô làm vệ sinh cá nhân xong, lại ra sân thượng, định lôi mấy bài hôm qua chưa nghĩ ra cách giải để làm tiếp thì phát hiện trên đề thi đã có thêm vài nét chữ lạ.
Chữ của Sầm Tây viết rất đẹp, rõ ràng và gọn gàng, là kiểu mà giáo viên chấm bài rất thích. Nhưng những dòng chữ mới xuất hiện kia thì khác, viết khá phóng khoáng, nét bút mạnh mẽ, rõ ràng là có luyện thư pháp.
Cô lướt nhanh một lượt.
Bên cạnh mấy bài cô làm rồi thì xuất hiện vài dòng lời giải ngắn gọn hơn.
Những câu cô chưa nghĩ ra cách làm thì đối phương dùng vài nét gạch đánh dấu điều kiện ẩn, không ghi hết lời giải, nhưng để lại vài công thức, giúp cô hiểu ra ngay.
Ngoài ra, có vài câu bị đánh số ở đầu bài — toàn là mấy bài mẹo, dễ sai, hoặc đáng để ôn lại.
Nói đơn giản là mấy câu này… rất có khả năng sẽ thi vào.
Bên dưới đề còn thêm một xấp bài tập mới, chắc là photo lại sau khi làm xong. Chữ viết giống hệt chữ ghi chú lúc nãy.
Sầm Tây đọc lướt sơ vài câu, thấy chất lượng đề cao hơn mấy tờ cô nhặt rất nhiều.
Cô chẳng quen ai ở Nam Gia cả. Triệu Nhất Cừ thì có, nhưng cô từng thấy chữ của cậu ta rồi — thuộc kiểu rất nỗ lực nhưng thật xin lỗi.
Cô cũng chẳng muốn nghĩ nữa, vội cầm nháp che đáp án rồi bắt đầu làm tiếp.
Từ đó, mỗi ngày trên sân thượng nhỏ đều có một đề mới.
Bài nào cô làm xong trong ngày, thì hôm sau sẽ thấy thêm chú thích.
Lúc thì là lời giải gọn hơn, lúc thì là một ký hiệu "6" cạnh đáp án của cô như đang vỗ tay khen ngợi.
Mười mấy ngày hè còn lại, Sầm Tây cứ thế bận rộn với công việc và bài vở.
Lớp chọn học liền một lèo mười bốn ngày, cuối cùng cũng "rộng lượng" nghỉ một hôm trước ngày khai giảng.
….
Tầng thượng tòa nhà Vọng Giang Số Một.
Chu Thừa Quyết đang ngủ bù trong căn phòng không chút ánh sáng.
Căn hộ này gần trường Nam Gia, bình thường anh ở đây một mình để tiện đi học.
Căn phòng vốn yên tĩnh lạnh lẽo nay lại có chút náo nhiệt.
"Thời gian trôi nhanh thật đấy, lâu quá không gặp mọi người." Lý Giai Thư níu lấy tay Giang Kiều mà cảm thán.
Nghiêm Tự bật cười rồi ngồi xuống sofa: "Lâu cái đầu cậu! Hôm qua còn khóc lóc trong lớp gọi tôi là ba, xin tôi đề cương chép mà không nhớ à?"
Trong phòng khách, mấy người đang ngồi đều là học sinh của lớp chọn, nghe vậy liền không nhịn được bật cười.
"Suỵt!" – Lý Giai Thư lập tức chuyển sang thì thầm – "Đừng cười to như thế, kẻo đánh thức Chu Thừa Quyết bây giờ."
Vừa nghe thấy tên Chu Thừa Quyết, Giang Kiều liền vội vã tiếp lời: "Cậu không phải họ hàng xa của cậu ấy sao? Là trưởng bối mà cũng phải sợ cháu mình à?"
"Trưởng bối gì chứ!" Nghiêm Tự vạch trần:"Bố mẹ cậu ấy cắt tiền tiêu vặt của cậu ấy rồi. Giờ trong nhà, cậu ấy chẳng có địa vị gì hết."
"…" Lý Giai Thư lườm cậu ấy một cái, rồi nghiêm túc nói: "Các cậu không biết đâu, mỗi lần Chu Thừa Quyết ngủ dậy thì tính tình đều cáu kỉnh lắm. Bình thường còn dễ nói chuyện, nhưng lúc mới tỉnh dậy thì đừng có chọc vào cậu ấy. Cậu ấy gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ai cũng không cản nổi."
"Cậu ấy còn đang ngủ à?" – Nghiêm Tự liếc mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt: "Dạo này trên lớp, tôi thấy cậu ấy cũng trông thiếu ngủ lắm, rủ chơi game buổi tối mà gọi hoài không thấy đâu, chẳng biết làm gì luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!