"Có lúc đau đến mức... không tiện lắm." Chu Thừa Quyết lại bổ sung một câu.
"Không tiện cái gì cơ?" Sầm Tây tưởng anh nói thật, hơi cau mày: "Cậu chỉnh máy quay gần tay chút, để tôi nhìn thử xem."
Chu Thừa Quyết viết văn không giỏi, nhưng đối đáp mấy câu như này với Sầm Tây lại cực kỳ linh hoạt: "Hôm qua muốn tự bôi thuốc nhưng đau quá không dám đụng vào. Chắc phải nhờ người khác giúp thôi, nhưng mà nhà tôi làm gì có ai."
Thấy Sầm Tây không nói gì, Chu Thừa Quyết lại như vô tình mà cố ý khẽ thở dài: "Cũng không sao đâu. Đau thì đau thôi, nhịn vài hôm là được. Chỉ không biết nếu không bôi thuốc thì có lành lại không."
"……"
Từ nhỏ Sầm Tây đã phải đứng lên ghế để nấu cơm. Lúc đầu cô còn vụng về, bị bỏng là chuyện thường như cơm bữa. Cô từng trải qua kiểu đau này vô số lần, nên hoàn toàn không nghi ngờ lời anh nói.
Cô nghĩ ngợi một lúc, không kìm được mở lời: "Hay là... ngày mai tôi tới giúp cậu bôi thuốc nhé?"
Khóe môi Chu Thừa Quyết khẽ cong, giọng điệu thì lại không nghe ra cảm xúc gì: "Ừ, cũng được."
"Sao tự nhiên cậu lại thích nấu ăn vậy?" Cô vừa nhìn kỹ vết bỏng trên màn hình, vừa khẽ hỏi: "Nhà cậu cũng đâu cần cậu làm mấy việc đó…"
"Sau này sẽ cần." Chu Thừa Quyết nhàn nhạt đáp.
Sầm Tây không nghĩ nhiều, cũng không khuyên anh từ bỏ, chỉ nhẹ nhàng đề nghị: "Vậy sau này cậu có thể mặc áo dài tay khi nấu ăn, đỡ bị bỏng."
Chu Thừa Quyết: "Ừ."
Chỉ trong chốc lát, Chu Thừa Quyết đã xem xong bài giải vật lý khó nhằn cô vừa làm, không quên khen một câu rất tự nhiên: "Không có vấn đề gì, từng bước đều rõ ràng, ngắn gọn, sạch sẽ. Cậu học hỏi nhanh thật."
Thật ra cô không thường được khen ngợi. Dù năng lực không tệ, nhưng trước kia ở Gia Lâm, chẳng ai quan tâm cô có giỏi hay không. Thậm chí nếu giỏi quá còn dễ chuốc lấy rắc rối. Mấy lời chỉ trích vô lý, bóng gió khó nghe, dường như đã lấp đầy cả quãng đời ngắn ngủi của cô.
Mãi đến khi chuyển tới Nam Gia, cảm nhận rõ ràng nhất của cô chính là rất nhiều người ở đây đều không hề tiếc dành lời khen ngợi cho người khác.
Mà Chu Thừa Quyết thì lại càng như thế.
Không biết bao nhiêu lần cô đã nghe được những lời khen từ anh.
Cô gái hơi mím môi, khóe mắt không nhịn được mà cong lên một chút.
Tối hôm đó là lần đầu tiên hai người gọi video, kéo dài gần một tiếng rưỡi. Mãi đến khi điện thoại bắt đầu hơi nóng, Sầm Tây mới nhẹ giọng nói với người bên kia màn hình: "Muộn rồi đó. Cậu không định đi ngủ à?"
Chu Thừa Quyết biết bình thường cô sinh hoạt rất đều đặn, cũng không cố kéo dài thêm: "Ừ, ngủ thôi. Cậu cứ tắt trước đi."
Ngay khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, màn hình điện thoại trở về giao diện web lạnh lẽo ban đầu.
Sầm Tây cụp mắt nhìn mấy dòng chữ tuyệt vọng mình đã gõ vào ô tìm kiếm cách đây hơn một tiếng. Vài giây sau, cô dứt khoát ấn nút xóa.
Nhìn từng từ khóa biến mất trước mắt mình, cô gái nhỏ bỗng thở phào nhẹ nhõm, rồi không nghĩ nhiều, lại nhập vào vài từ khóa mới.
— "Bị dầu nóng bắn vào người thì phải xử lý như thế nào cho đúng?"
Thật ra Sầm Tây có phương thuốc dân gian của riêng mình.
Cô không có tiền đi khám mua thuốc, từ nhỏ đến lớn gặp phải đủ loại vết thương bệnh tật, đều phải tự mình xử lý.
Lúc nhỏ hơn nữa, bị bệnh hay bị thương, cô đều phải cắn răng chịu đựng. Lớn hơn một chút, biết đọc rồi, cô bắt đầu lượm nhặt mấy quyển sách của sinh viên y bỏ đi, từ từ học lấy những kiến thức y dược cơ bản, lại thường chạy nhảy trong núi, lâu dần cũng nhận biết được không ít loại thảo dược thường gặp.
Kinh nghiệm tích lũy càng nhiều, việc xử lý mấy vết thương nhỏ trên người đã trở thành sở trường.
Đối với mấy vết bỏng do dầu nóng bắn, thật ra cô cũng có cách xử lý của riêng mình, nhưng suy cho cùng đó chỉ là mấy mẹo dân gian tự cô dùng trên chính người mình. Từ trước đến nay cô sống đơn giản, dùng đại cũng không sao. Nhưng với người như Chu Thừa Quyết – một cậu ấm cao quý từ bé thì cô không thể yên tâm dùng bừa được.
Vì vậy cô vẫn lên mạng tra thử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!