Chương 38: (Vô Đề)

Sầm Tây không nói gì nữa. Bên kia màn hình, Chu Thừa Quyết cũng ăn ý mà giữ im lặng.

Hơi thở nhẹ nhàng của hai người vang lên khe khẽ trong góc tường chật hẹp u tối qua chiếc điện thoại nhỏ bé.

Ước chừng năm phút trôi qua, cuối cùng phía Sầm Tây cũng phát ra tiếng động lạo xạo nho nhỏ. 

Chu Thừa Quyết kiên nhẫn chờ suốt năm phút, cuối cùng cũng thấy một chút ánh sáng lóe lên trong màn hình tối om, liền mở lời:"Cậu đang làm cái tạo hình gì thế kia?"

Anh chú ý tới chiếc mũ bảo hiểm mà Sầm Tây vẫn chưa kịp tháo xuống từ khi trở về.

Sầm Tây ngẩn ra một lúc, sau khi phản ứng lại mới thuận miệng đáp: "Quên tháo mũ xuống. Tối nay tôi đi giao đồ ăn bằng xe điện."

"Để tôi xem nào." Chu Thừa Quyết bảo cô chỉnh lại góc máy.

Sầm Tây có chút ngại ngùng.

Lần đầu tiên cô gọi video với người khác, lại còn là con trai, mà tình huống tối nay thì đúng là quá trùng hợp, khiến cô gái nhỏ không khỏi thấy ngượng ngùng.

Do dự một lúc, cô vẫn nhấc điện thoại ra xa hơn một chút, cố gắng để khung hình rõ ràng hơn.

Chu Thừa Quyết thì không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nhìn lướt qua một cái rồi nói:

"Cái này to quá."

"Cái gì cơ?"

"Tôi nói cái mũ." Trong màn hình, thiếu niên hơi ngẩng đầu lười biếng nói tiếp:

"Mũ này của ai vậy? Đội lên thấy rộng quá."

"Của chồng dì út. Trong quán chỉ có mỗi cái này thôi." Cô thành thật đáp.

"Thảo nào."

Có lẽ biết Sầm Tây sẽ thấy không thoải mái, Chu Thừa Quyết cũng không nhìn chằm chằm nữa, chỉ xoay camera, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.

Sầm Tây nhìn theo khung cảnh trong video, bước chân anh chuyển động thì cảnh vật cũng thay đổi theo.

Cô từng đến Vọng Giang vài lần, cũng từng vào phòng ngủ của Chu Thừa Quyết.

Mỗi góc trong nhà, anh đều không hề che giấu gì với cô. Cho nên hầu như chỗ nào cô cũng quen thuộc.

Chốc lát sau, bước chân anh dừng lại. Sầm Tây liếc nhìn một cái, nhanh chóng nhận ra đó là phòng thay đồ trong phòng ngủ của anh.

Cô buột miệng hỏi: "Cậu... định thay đồ à…?"

Chu Thừa Quyết đang định mở cửa tủ thì động tác khựng lại, bật cười khẽ: "Tôi là b**n th** chắc?"

"Gọi video cho cậu chỉ để cho cậu xem tôi thay đồ?"

"…" Vốn tâm trạng đang trĩu nặng, lúc này Sầm Tây cũng không nhịn được mà bật cười, khẽ cong môi:"Tôi không có ý đó mà."

"Vậy cậu định làm gì?" Sầm Tây cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút, cũng tò mò hỏi tiếp

"Chờ chút." Giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Quyết vang lên từ phía bên kia điện thoại. Anh mở cửa tủ, lấy từ ngăn trên cùng xuống một chiếc mũ bảo hiểm, đưa thẳng vào giữa khung hình.

"Mặt c** nh* đầu cũng nhỏ, đội mũ bảo hiểm của nam không hợp đâu. Không đúng kích cỡ thì không an toàn. Có thích cái này không?"

"Cỡ này chắc vừa khít với cậu đấy." Anh nói thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!