Không hiểu sao, Sầm Tây bắt đầu thấy căng thẳng. Cô nhanh chóng nghiêm túc đánh trống lảng:
[Tình cờ thôi, tớ đang kiểm tra bài luận giúp cậu ấy.]
Tưởng là tin hot ai ngờ hóa ra lại là học hành, Lý Giai Thư lập tức mất hứng:[Tưởng đâu có drama để hóng cơ.]
Tiểu Kiều nhất định phải mạnh mẽ:[+1.]
Chỉ có Mao Lâm Hạo là càng đọc càng phấn khích:
[Tốt quá! Lát nữa cậu có thể xem giúp tôi luôn không? Tôi đọc đi đọc lại bao nhiêu lần bài luận được điểm tối đa lần trước của cậu. Đúng là đỉnh của chóp luôn đó. @Cam C]
Sầm Tây hơi thở phào một hơi, đang định nhắn lại "không thành vấn đề, gửi bài cho tôi là được", thì đúng lúc ấy—Ngay khi chữ trong khung chat còn chưa gõ được một nửa, người vừa nói là đã ẩn nhóm chat vì lười, đột nhiên lại xuất hiện.
zcj:[Cậu ấy không rảnh. Cậu tìm người khác mà nhờ đi.]
zcj:[Nghiêm Tự nói sẽ giúp cậu xem. Điểm văn của cậu ấy cũng cao lắm, được 120 điểm đó. Nhờ cậu ấy là được.]
Lúc đó Nghiêm Tự đang ôm điện thoại ngồi xem kịch vui một cách thảnh thơi. Nhưng khi đọc đến hai tin này, cậu ấy chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía người rõ ràng đang ngồi ngay trước mặt mình, vậy mà từ đầu đến giờ chưa từng mở miệng nói với cậu ấy lấy một câu: "?"
Cậu ấy nói vậy khi nào..?
Không phải lúc nãy Chu Thừa Quyết còn tỏ vẻ xem thường 120 điểm của cậu ấy sao??
Sầm Tây không để ý đến những chuyện tiếp theo diễn ra trong nhóm chat nữa. Cô cẩn thận đặt điện thoại xuống bên cạnh, lặng lẽ ngồi hóng gió trước quạt, ăn hết miếng dưa hấu cuối cùng.
Một buổi tối bình thường giữa mùa hè, tiếng quạt quay đều đều vang lên bên tai. Gió mát nhẹ thổi qua mặt, hương vị ngọt ngào của dưa hấu quanh quẩn nơi chóp mũi. Nửa chai soda cam đã hết gas, nhưng chiếc điện thoại trên bàn vẫn không ngừng rung lên từng hồi. Trên tầng thượng yên tĩnh chỉ có một mình cô, nhưng dường như chẳng còn cảm thấy cô đơn nữa.
Từ cái ngày ở trong thang máy khu chung cư, bị người cha nát rượu là Chu Khâu Kiến giật mất hơn bốn trăm tệ, Sầm Tây đã mấy hôm không gặp lại ông ta.
Có lẽ vì ông ta biết trên người cô vốn chẳng có bao nhiêu tiền, hoặc là vì số tiền hôm đó còn chưa tiêu hết. Chu Khâu Kiến cũng không trở lại như lời đe dọa hôm đó, rằng sẽ đến tìm cô vào hôm sau.
Những ngày sau đó, Sầm Tây sống trong nơm nớp lo sợ, mãi đến khi thời gian dần trôi qua, cô mới từ từ bình tĩnh lại.
Mỗi ngày cô đi học, tan học, làm việc rồi học bài. Ban ngày ở trường có vài ba người bạn cùng đồng hành, tối về tầng thượng nhỏ, Chu Thừa Quyết lại thỉnh thoảng mang ít đề cương sang, vừa ăn khuya vừa "so kè tốc độ luyện đề" cùng cô.
Một tuần trôi qua yên ổn, phiền phức lớn nhất chỉ là bạn cùng bàn mới hơi khó tính, lâu lâu lại giở trò ẩu trĩ, non tay đến mức chẳng thể làm khó cô nổi.
Đối với Sầm Tây, tất cả những điều đó chỉ là gia vị nho nhỏ trong cuộc sống thường ngày, không đáng để tâm.
Cô cứ nghĩ cuộc sống sẽ mãi yên bình như thế, từng ngày trôi qua trong lặng lẽ.
Thế nhưng—
Rất nhiều ngày sau đó, khi người cha kia lần nữa xuất hiện, ông ta lại tàn nhẫn kéo cô ra khỏi giấc mộng đẹp đẽ, lạnh lùng đẩy cô về với hiện thực tàn khốc.
Tối thứ Bảy hôm đó, Sầm Tây dạy thêm ngữ văn cho Chu Thừa Quyết ở Vọng Giang xong, mới quay trở về quán.
Gần đây, việc làm ăn của quán càng lúc càng phát đạt. Dì út chưa kịp thuê thêm người, vấn đề thiếu nhân lực ngày càng rõ ràng.
Cả ngày hôm nay Sầm Tây đã ở nhà Chu Thừa Quyết, không giúp được gì cho quán rồi, nên tối về dù mệt cũng chẳng dám lười biếng.
Vài hôm trước, dì mới sắm thêm một chiếc xe điện nhỏ cho quán. Cô cũng tranh thủ tập lái mấy lần, bây giờ coi như đã nắm được kỹ thuật.
Thao tác thành thạo xong, cô đặt từng phần cá nướng đã đóng gói vào thùng giữ nhiệt buộc vào phía sau xe điện. Thùng này chứa được khá nhiều, một chuyến là có thể mang đi nhiều đơn hơn hẳn lúc trước.
Sau khi chất đầy thùng, Sầm Tây đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe, vặn tay ga, lao vút đi như một cơn gió dưới hàng cây đại thụ rợp bóng ở Nam Gia.
Nhờ có xe điện, tốc độ giao hàng của cô cũng được cải thiện rõ rệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!