Thấy Sầm Tây không nói lời nào, Chu Thừa Quyết lại nói ra một câu không đứng đắn: "Cùng lắm thì cho cậu sờ lại là được chứ gì? Cả hai xem như huề."
Sầm Tây: "?"
Cô có đôi khi cảm thấy người như Chu Thừa Quyết thật ra cũng có một mặt rất ấu trĩ.
Sầm Tây chỉ cảm thấy buồn cười, vẫn không đáp lại anh.
Chàng trai cười khẽ một tiếng, rồi nói: "Thôi, đành để nợ đấy đi."
Sầm Tây: "…?"
Sầm Tây không tiếp tục nói với anh chủ đề kỳ quái này, định đưa tay ra phụ anh một chút.
Chu Thừa Quyết như đoán được cô chuẩn bị làm gì, tay nhấc thùng rác lên tự nhiên đổi sang bên kia, không cho cô có cơ hội chạm vào.
Giây tiếp theo, anh bất ngờ dừng bước nhìn về phía Sầm Tây, rồi nhún vai một cái, chỉ vào túi quần của mình cho cô thấy: "Lấy hộ tôi cái điện thoại đi."
Sầm Tây nghe vậy nhìn qua. Cô nhìn vào vị trí túi quần của anh rồi dường như có chút xấu hổ.
Chu Thừa Quyết bổ sung thêm một câu: "Tay của cậu sạch."
"Được rồi." Sầm Tây có chút bối rối, nhưng cũng không từ chối nữa, vội vã đưa tay vào túi quần của anh, nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Chu Thừa Quyết nhướng mày, không nhịn được mà cười thành tiếng: "Không phải tôi bảo cậu quang minh chính đại mà lấy à?"
Sầm Tây: "Hả?"
"Sao cậu cứ như đi ăn trộm thế? Sợ bị người khác nhìn thấy sao? Động tác còn rất nhanh."
Ở đây dù sao cũng là trường học, cô quả thật hơi sợ bị người khác nhìn thấy. Mặc dù đây cũng không phải chuyện gì không đứng đắn.
Sầm Tây không lên tiếng, chỉ đưa điện thoại tới trước mặt Chu Thừa Quyết, nhưng mà người này lại không nhận. Chu Thừa Quyết rất tự nhiên nhìn về phía máy bán đồ uống các đó không xa: "Hơi khát. Cậu mua hộ tôi chai nước đi."
Sầm Tây vô thức nhìn về phía anh chỉ, rồi nghe thấy anh tiếp lời: "Cứ lấy cho tôi một chai nước khoáng lạnh là được. Cậu muốn uống gì thì tự mình chọn đi."
"Tôi không khát." Sầm Tây nói.
Chu Thừa Quyết không hề để tâm đến câu từ chối của cô, tiếp tục nói: "Nhanh lên, đi đi."
Nói xong, anh lại đọc một dãy số. Sầm Tây không hiểu. Chu Thừa Quyết tự nhiên giải thích: "Mã mở khóa điện thoại, cũng là mã thanh toán."
Thấy Sầm Tây sững sờ tại chỗ, anh lại bình thản nói: "Chắc cậu biết dùng chứ? Điện thoại này cùng một kiểu với điện thoại của cậu mà."
Sầm Tây lấy lại tinh thần, hé miệng muốn nói gì đó nhưng sau một lúc cũng không biết nên nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi vội vã chạy về phía máy b*n n**c.
Chu Thừa Quyết bước đi chậm rãi, vác theo cái thùng rác cao gần bằng nửa người. Khi thấy Sầm Tây chỉ mua một chai liền muốn thanh toán, anh lười biếng mở miệng: "Chọn thêm một chai nữa, mang về đây nhanh lên."
Sầm Tây quét mã xong, vội vàng lấy hai chai nước, đứng dậy rồi quay lại, ánh mắt nhìn thiếu niên, đưa cho anh.
Chu Thừa Quyết không nhận, thản nhiên đi về phía tòa nhà dạy học: "Giữ hộ tôi."
"Vậy điện thoại..." Sầm Tây chạy theo sau anh.
"Cũng giữ hộ tôi luôn."
Một tay Sầm Tây cầm hai chai nước, một tay cầm điện thoại của anh một cách cẩn thận. Hai tay của cô đều bận nên không thể bê thùng rác giúp anh. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.
Khi cả hai đi đến cầu thang của tòa nhà dạy học, điện thoại của anh bỗng nhiên rung lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!