Chương 34: (Vô Đề)

Mặc dù Chu Thừa Quyết và Nghiêm Tự đến muộn hơn một chút, nhưng ở tuổi này vốn chẳng mấy ai câu nệ, ăn uống cũng nhanh hơn tụi con gái.

Chỉ sau vài phút, Nghiêm Tự đã đặt bát đũa xuống, lấy điện thoại ra chơi game.

Chu Thừa Quyết thì mải quan sát Sầm Tây ăn cơm nên tốn thêm chút thời gian, nhưng cũng đã ăn gần xong.

Lâm Thi Kỳ thấy cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng rảnh tay, lập tức muốn nhân cơ hội hiếm có được ngồi chung bàn mà bắt chuyện vài câu.

Chỉ là đối phương hoàn toàn không có hứng thú, chẳng chủ động mở lời lấy một lần, chỉ lịch sự trả lời qua loa được một hai câu. Đến lúc cô ấy định tiếp tục nói gì đó, anh đã không còn kiên nhân mà đứng dậy luôn.

Chu Thừa Quyết dọn dẹp khay cơm trước mặt rất gọn gàng, cầm lên, trông như thể chuẩn bị đi thật.

Lâm Thi Kỳ nuốt lời sắp nói vào bụng, chỉ có thể im lặng nhìn theo.

Sầm Tây vốn đã ăn khỏe, lại thêm mấy người trong bàn liên tục gắp đồ ăn cho cô. Lúc này đĩa cơm của cô đã chất thành một ngọn núi nhỏ mà vẫn chưa ăn xong. Sầm Tây vẫn đang yên lặng cúi đầu ăn từng miếng một.

Chu Thừa Quyết đứng đó, tay cầm khay cơm, liếc cô vài giây từ trên cao, sau đó nghiêng đầu hỏi Nghiêm Tự: "Tôi đi mua nước trước. Các cậu muốn uống gì?"

Lý Giai Thư nghe vậy, còn chưa đợi Nghiêm Tự mở miệng đã nhanh chóng giành trước: " Tôi muốn một chai giấm táo, lạnh nhé!"

"Coca, lạnh." Nghiêm Tự vừa nói xong thì lườm cô ấy một cái: "Người ta có hỏi cậu đâu?"

"Tôi là cô của Chu Thừa Quyết đấy. Còn cậu là gì của người ta?" Lý Giai Thư không để tâm, lườm nguýt lại rồi tiện thể quay sang hỏi mấy bạn nữ khác: "Mấy cậu uống gì? Chu Thừa Quyết bao."

Ăn cơm xong uống tí nước, cậu ấm như họ Chu trả tiền. Chuyện này gần như đã là thói quen từ nhỏ của ba người bọn họ rồi. Ai nấy đều đã quen, chẳng ai thấy ngại gì.

Huống hồ Chu Thừa Quyết cũng chẳng thiếu tiền. Mấy chai nước thôi mà, không đáng là gì.

Đã hỏi vậy thì Giang Kiều cũng không khách sáo: "Cho tớ một chai nước khoáng lạnh là được. Tớ đang ăn kiêng không uống đồ ngọt được hihi. Cảm ơn lớp trưởng nha~"

Chu Thừa Quyết gật nhẹ đầu, cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống Sầm Tây.

Cô vẫn đang chuyên tâm ăn, hoàn toàn không biết mình cũng có thể tham gia tiết mục "gọi nước miễn phí" này.

Chẳng mấy chốc liền nghe thấy giọng thiếu niên vang lên từ phía trên: "Còn cậu thì sao?"

Thấy cô không có phản ứng gì, anh cong ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mép khay cơm trước mặt cô.

"Hả?" Lúc này Sầm Tây mới ngẩng đầu, suy nghĩ mất hai giây rồi "À" một tiếng:"Tôi không—"

"Cả bàn đều có." Chưa để cô từ chối xong, Chu Thừa Quyết đã hỏi tiếp: "Nước dừa hay nước cam?"

Anh vẫn không cho cô có cơ hội từ chối như trước.

"Vậy... nước cam đi." Sầm Tây cũng không nói thêm gì nữa.

Chu Thừa Quyết "ừ" một tiếng, như chợt nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Nghiêm Tự: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Nghiêm Tự đọc ra một con số. Chu Thừa Quyết ngẫm nghĩ vài giây rồi lại nhìn về phía Sầm Tây: "Hôm nay cậu có uống được đồ lạnh không?"

Cô chẳng hiểu anh hỏi vậy để làm gì, chỉ mơ hồ gật đầu.

Chu Thừa Quyết cũng khẽ gật đầu lại. 

Chắc là chưa tới ngày.

Không bao lâu sau, anh xách một túi nước uống quay lại, đặt lên bàn cho mọi người tự lấy. Bản thân thì chỉ rút ra chai nước cam, tiện tay đặt xuống trước mặt Sầm Tây.

Cả nhóm ăn uống xong xuôi thì chuẩn bị quay về lớp. Chu Thừa Quyết xách mấy chai còn lại mua thêm cho Mao Lâm Hạo và đám con trai, không nhanh không chậm bước theo sau lưng Sầm Tây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!