Chu Thừa Quyết quay về phòng ngủ, vào phòng thay đồ, lấy một chiếc áo thun thường ngày của mình đưa cho Sầm Tây:
"Lát nữa cậu thay cái này của tôi trước đi. Dù gì cũng phải học thêm, tạm thời không cần ra ngoài đâu."
"Áo thun này không rộng bằng bộ đồ ngủ tay dài của tôi, nhưng mặc thì vẫn tiện hơn chút."
Anh bổ sung một câu, giọng điệu và nét mặt đều rất tự nhiên.
Sầm Tây cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Kết quả vì có chút phân tâm, không chú ý tay đang cầm bánh bao canh nóng hổi, làm viền môi bị bỏng nhẹ.
Cô nhíu mày, khẽ rùng mình một cái vì đau, khủy tay lại vô tình đụng trúng ly sữa nóng Chu Thừa Quyết vừa hâm lại trong lò vi sóng.
Cái ly thủy tinh chưa kịp chạm đất thì đã "choang" một tiếng vỡ vụn.
Đồng tử Sầm Tây lập tức mở to, tim như nhảy lên tận cổ họng. Cô gần như không cần suy nghĩ, vội vàng bước xuống từ trên ghế, ngồi xổm bên cạnh bàn gấp gáp nhặt những mảnh thủy tinh vỡ.
"Cậu đừng động vào." Chu Thừa Quyết tiện tay đặt áo thun lên ghế bên cạnh, đi vài bước đã tiến đến gần. Anh khẽ nhíu mày, đang định cúi xuống xem vết bỏng trên môi cô.
Không ngờ tay vừa đưa ra trước mặt, cô gái nhỏ gần lập tức đưa tay lên che chắn bản thân như phản xạ có điều kiện.
Động tác tự vệ ấy vừa rõ ràng vừa thành thạo, như thể đã ăn sâu vào bản năng.
Động tác của Chu Thừa Quyết khựng lại. Anh thấy cô đang vừa luống cuống nhặt thủy tinh, vừa không dám ngẩng đầu, liên tục nói lời xin lỗi:"Xin lỗi, tôi không cố ý… là tôi vô tình đụng phải… xin lỗi cậu, tôi sẽ dọn dẹp ngay… cậu đừng giận…"
Chu Thừa Quyết khẽ cau mày, ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cổ tay gầy guộc của cô.
Sầm Tây hơi khó thở, vô thức ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt toàn là sợ hãi và áy náy: "Thật sự xin lỗi… tôi sẽ đền cái ly khác cho cậu… tôi thật sự không cố ý đâu… cậu đừng—"
"Cậu đừng dùng tay nhặt mảnh vỡ."
Chu Thừa Quyết cắt ngang lời xin lỗi của cô, không để tâm đến chuyện khác mà chỉ chú ý đến lòng bàn tay cô.
Anh hơi dùng lực giữ lấy cổ tay cô, khiến cô không thể tiếp tục nhặt nữa, buộc phải ngoan ngoãn để anh mở tay ra xem kỹ.
"Có bị đứt tay không?" Giọng anh trầm ổn, chỉ hỏi đúng một câu.
Tim Sầm Tây vẫn đập nhanh. Cô mờ mịt lắc đầu: "Không."
Chu Thừa Quyết liếc mắt nhìn cô, chưa yên tâm, cúi đầu cẩn thận lật đi lật lại tay cô kiểm tra lần nữa, sau đó mới nhìn lên môi cô: "Môi thì sao?"
"Hả?" Sầm Tây nhất thời không hiểu.
"Lúc nãy bị bỏng mà."
"À… không sao đâu…" Sầm Tây vẫn còn mơ hồ. Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện thế này.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tin rằng mắc lỗi thì phải bị phạt. Đó là điều đã khắc sâu vào tận xương cốt.
"Cậu đứng lên đi, đừng động tay vào nữa. Lát nữa tôi sẽ dọn." Chu Thừa Quyết kéo cô đứng dậy, giọng điệu cũng bình tĩnh đến lạ: "Có gì mà phải xin lỗi? Chỉ là làm rơi một cái ly thôi mà."
Cảnh tượng cô tưởng tượng là một trận mắng chửi nặng nề không hề xuất hiện. Người trước mặt chẳng để tâm gì, còn nói ra câu: "Chỉ là làm rơi một cái ly thôi mà."
Sầm Tây có hơi không quen, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ dám len lén ngước mắt nhìn anh rồi khẽ nói: "Nhưng… nó vỡ rồi."
"Vỡ thì vỡ chứ sao? Có gì to tát đâu." Chu Thừa Quyết hiếm khi bật cười nhẹ; "Chỉ là cái ly rơi vỡ thôi. Ngay cả lỗi cũng chẳng đáng gọi là lỗi."
"Cho dù là phạm lỗi, cũng rất bình thường thôi. Ai dám nói mình cả đời chưa từng phạm sai lầm?" Chu Thừa Quyết xoa đầu cô: "Chỉ cần không phạm pháp, không trái đạo đức, thì chúng ta đều có quyền được sai. Cậu sợ cái gì chứ?"
Chưa từng có ai kiên nhẫn nói với cô những lời như vậy. Cũng chưa từng có ai bảo cô rằng, cô cũng có quyền được mắc lỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!