Chương 32: (Vô Đề)

Âm thanh mở đầu kinh điển của một bộ phim điện ảnh rất nhanh đã vang lên trong phòng. Hiệu ứng âm thanh vòm trong phòng ngủ của Chu Thừa Quyết dễ dàng át đi tiếng sấm chớp bên ngoài cửa sổ.

Không còn những âm thanh đáng sợ bên tai, Sầm Tây cũng nhanh chóng thoát khỏi những ký ức không mấy tốt đẹp. Cô khẽ thở phào một hơi.

Nhân lúc phim còn đang chiếu phần giới thiệu, Chu Thừa Quyết đứng dậy ra phòng khách mang đống đồ ăn vặt và nước uống vào phòng.

Vừa đến cửa phòng, anh đã nghe thấy Cam Cam lớn trên giường đang dang hai tay, nhẹ giọng gọi Cam Cam nhỏ dưới thảm: "Cam Cam, lại đây nào."

Cam Cam nhỏ chẳng thèm để ý đến cô, cứ xoay vòng vòng như bị lên cơn.

Sầm Tây cảm thấy hơi khó hiểu. Lúc nãy rõ ràng nó còn rất thân thiện, hoạt bát, đáng yêu với cô mà. Giờ gọi thế nào cũng không phản ứng nữa rồi.

Giống như là... không nghe thấy.

Chu Thừa Quyết dường như nhìn ra thắc mắc trong lòng cô, tiện tay nhét túi đồ ăn vặt to đùng vào lòng cô rồi tùy tiện gọi: "Lại đây."

Sầm Tây trơ mắt nhìn sinh vật bé nhỏ vừa mới xoay vòng vòng điên cuồng ban nãy lập tức dừng lại ngay trong một giây, sự chú ý bị hai chữ kia kéo về tức thì.

Sầm Tây hiếm khi lộ ra chút ghen tỵ: "Vừa nãy nó còn thân với tôi lắm mà…"

Mới có mấy phút thôi, sao lại thay lòng đổi dạ nhanh thế?

"Không phải đâu." Chu Thừa Quyết cong ngón tay ra hiệu. Sinh vật bé nhỏ kia lập tức hào hứng lao về phía hai người: "Nếu có người gọi cậu là Mao Lâm Hạo, cậu có quay đầu đáp lại không?"

Sầm Tây: "?"

Câu hỏi này là ý gì…

Chu Thừa Quyết khẽ bật cười: "Nó đâu biết mình tên là Cam Cam."

"Lúc mới về nhà tôi, ba mẹ tôi nói nó tên là như vậy." Anh thuận tay bế chó con đã chạy đến bên chân lên, đặt nhẹ vào lòng Sầm Tây: "Chắc là hai người họ đặt bừa thôi. Tôi không dùng cái tên đó nên ở nhà cũng chẳng ai gọi thế."

Sầm Tây không hỏi sâu thêm, chỉ hỏi: "Vậy cậu đặt lại tên khác cho nó à?"

"Cũng không hẳn."

"Thế bình thường cậu gọi nó là gì?"

"Lại Đây." Chu Thừa Quyết thản nhiên trả lời.

"Hả?" Sầm Tây chưa kịp hiểu.

Chu Thừa Quyết nói: " Bình thường tôi chỉ gọi nó là "lại đây"."

Chú chó đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, để cô v**t v* đầu nhỏ, vừa nghe hai chữ kia liền ngẩng đầu nhìn về phía hai người, vô cùng phấn khích.

"Chẳng trách." Sầm Tây bật cười: "Nó cứ tưởng tên nó là "Lại Đây" thật."

"Ừ."

Vừa nghe Sầm Tây gọi lại lần nữa, bạn nhỏ Lại Đây hào sảng lật người, phơi cả cái bụng tròn vo lên cho cô xoa.

Sầm Tây không nhịn được bật cười.

Cô cười rất xinh, đôi mắt nai long lanh, đuôi mắt cong cong, dưới mắt là bọng mắt mỏng khiến nụ cười càng thêm rạng rỡ. Người khác chỉ cần vừa nhìn một cái, tâm trạng liền tốt lên mấy phần.

Chu Thừa Quyết nhìn cô một lát, rồi giả vờ như không có chuyện gì, quay lại ngồi cạnh giường, tay khẽ vỗ nhẹ lên bụng cún con, dạy dỗ bằng giọng điệu điềm đạm: "Có thể rụt dè một chút được không? Thế này còn ra thể thống gì nữa?"

Mất mặt chết đi được!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!