Chương 31: (Vô Đề)

"Không phải..." Sầm Tây bỗng cảm thấy hơi cuống, "Cậu không ngại sao…"

"Có gì mà phải ngại?" Chu Thừa Quyết nhìn về phía hành lang, chỉ tay ý bảo cô đi về hướng đó: "Tôi có phải người kiểu cách vậy đâu."

Sầm Tây không biết tại sao mình lại hỏi câu này, nhưng lại không nhịn được mà hỏi nhỏ: "Các cậu ấy đến, cũng ngủ trong phòng của cậu sao...?"

" Ai?" Chu Thừa Quyết không hiểu.

"Ý là, những bạn nữ khác ấy..."

Hỏi xong, Sầm Tây cảm thấy thật sự xấu hổ. Chuyện riêng tư của người ta, sao cô lại tò mò làm gì?

Cô lập tức im lặng, cúi đầu xuống, vô thức cuộn lại ống quần dài chạm đất.

Lúc đầu, cô nghĩ anh sẽ không để ý đến câu hỏi này, hoặc sẽ đáp lại kiểu như "Liên quan gì đến cậu?" rồi bỏ qua. Nhưng ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Quyết vang lên từ trên đỉnh đầu cô: "Chưa từng có cô gái nào đến đây ngủ."

"Ngay cả mẹ tôi và Lý Giai Thư cũng chưa từng." Anh nghiêm túc bổ sung thêm, "Chỉ có mình cậu thôi."

Thực ra, anh chưa bao giờ mời cô gái nào đến đây.

Ngoài Lý Giai Thư là cô họ có quan hệ huyết thống thỉnh thoảng có ghé qua chơi cùng với Nghiêm Tự thì chỉ có lần trước, cô ấy tự ý đưa Giang Kiều và mọi người đến. Sau lần đó, Lý Giai Thư cũng không dám làm như vậy nữa.

Nói đến việc có bạn nữ ở lại qua đêm thì chưa bao giờ xảy ra.

Sầm Tây bước đi một bước rồi dừng lại, vô thức quay đầu nhìn anh.

Chu Thừa Quyết có vẻ như mới nhận ra, đưa tay phải vuốt cổ mình, hơi ngại ngùng nói: "Không phải mẹ tôi đã bảo tôi phải coi cậu như tổ tiên mà cung phụng sao?"

Sầm Tây vội vàng quay mặt đi, tiếp tục chỉnh lại ống quần, nhẹ giọng nói: "Thực ra không sao đâu. Tôi sẽ không nói với dì Giang, cậu cũng không cần phải làm như vậy."

"Bình thường khi làm bài tập, tôi thấy cậu thông minh lắm mà." Chu Thừa Quyết đi sau lưng cô, nói: "Nếu mà là tôi, lúc này đã bắt đầu sai khiến người khác rồi."

"Tôi không sai khiến ai cả..." Sầm Tây không khỏi ngớ người, không biết phải trả lời thế nào.

"Đến sai khiến người khác cũng không biết à?" Chu Thừa Quyết bắt đầu trêu đùa, "Được rồi, tôi dạy cậu. 'Chu Thừa Quyết, mau đi pha cho tôi một cốc sữa nóng'. Như vậy đấy!"

Sầm Tây nhìn anh, ngơ ngác chớp mắt, không hiểu anh đang làm trò gì.

Chu Thừa Quyết khẽ nhếch môi: "Học theo tôi."

Sầm Tây ngơ ngác hai giây, giọng nói nhỏ nhẹ, như đang dè dặt thử: "Chu Thừa Quyết...?"

"Ừ."

"Đi pha cho tôi một cốc sữa nóng...?"

"Đợi chút."

Chàng trai dẫn cô đến trước cửa phòng ngủ, mở cửa rồi đưa cô vào: "Cứ thoải mái đi. Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người quá cầu kỳ."

Cuối cùng Sầm Tây cũng dám ngồi lên giường của anh. Còn anh thì lười biếng bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi pha sữa cho cậu."

Khoảng năm phút sau, ngoài cửa có tiếng động.

Trước tiên là tiếng bước chân "bịch bịch" của Cam Cam. Lúc trước nó thấy Sầm Tây ngủ nên cũng ngủ theo. Nhưng chỉ một lát sau, nó đã mở mắt, thấy bên cạnh chẳng còn ai, thế là liền chạy vòng vòng quanh nhà, cuối cùng tìm thấy Chu Thừa Quyết đang đi từ phòng ngủ ra bếp. Nó bèn đi theo anh, đợi đến khi anh ra ngoài, nó lại chạy nhanh về phía Sầm Tây.

Sầm Tây mở mắt nhìn. Cam Cam chạy đến nhảy vào lòng cô rồi cuộn tròn.

Chỉ đến khi Chu Thừa Quyết nhíu mày, lạnh lùng nói: "Lại đây." Nó mới chịu ngoan ngoãn nhảy xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!