"Cậu không về nhà tối nay, dì út của cậu sẽ không mắng chứ?"
Chu Thừa Quyết đang ngồi trên tấm thảm trước bàn trà, tựa lưng vào ghế sofa, đầu hơi nghiêng, người khẽ ngả ra sau. Anh ngước mắt nhìn Sầm Tây đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, thu mình lại như một cục bột nhỏ.
"Chắc không sao đâu." Cô gái nhỏ lắc đầu, khẽ cười giễu: "Không ai quan tâm tôi có về nhà hay không. Khuya rồi đi lang thang ngoài đường cũng chẳng ai hỏi."
Vốn dĩ, cô chỉ là người thừa trong căn nhà ấy. Quầy thu ngân mất hai tệ còn khiến người ta sốt ruột hơn là cô mất tích. Trừ những lúc đơn đặt hàng nhiều, cần người đi giao, thì việc cô có mặt hay không cũng chẳng được xem là quan trọng.
"Không sao cái gì mà không sao?!" Chu Thừa Quyết vắt tay lên thành ghế sofa, tiện tay nhéo má cô một cái: "Lời này đừng để mẹ tôi nghe được. Đừng thấy bà ấy dịu dàng với cậu mà lầm. Câu vừa rồi mà để bà ấy nghe được, chắc chắn sẽ nghiêm khắc dạy dỗ cậu một trận."
Sầm Tây mím môi cười nhẹ, ánh mắt lộ ra chút ngưỡng mộ: "Thật ra có người mắng, cũng là một kiểu hạnh phúc."
Chu Thừa Quyết không phản bác.
Anh tiện tay mở gói snack, không nói không rằng nhét luôn vào tay Sầm Tây, hừ nhẹ một tiếng: "Tuần sau tôi sẽ về nhà mách mẹ, cậu chờ đấy."
Sầm Tây: "……"
"Nhưng tôi cũng được xem là người đàng hoàng." Giọng Chu Thừa Quyết có chút ngượng ngùng, không nhìn cô nữa mà cúi đầu lơ đãng nhìn bài thi Vật Lý trên bàn, vừa nói vừa cầm bút làm mấy câu trắc nghiệm: "Tối nay cậu ở lại đây cũng không sao đâu."
Nói rồi, anh quay đầu lại nhìn cô, nhướng mày như đang hỏi ý kiến.
Cuối cùng Sầm Tây cũng gật đầu. Dù sao thì, cô cũng đâu thật sự có một nơi gọi là nhà đúng nghĩa. Ở đâu mà chẳng vậy.
Vả lại giờ cũng khuya rồi. Nếu cô quay về, thể nào cũng đánh thức mẹ chồng của dì út, thể nào cũng bị mắng cho một trận. Đến lúc đó, chồng của dì lại nghe được, chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối với dì út, càng khiến dì khó xử.
Huống hồ, so với căn phòng nhỏ lạnh lẽo ở trên sân thượng, nơi mà mỗi ngày đều phải chịu đựng ánh mắt khó chịu và những lời bóng gió mỉa mai của bà lão, thì ở nhà Chu Thừa Quyết, ít ra cô cũng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Sầm Tây không do dự quá lâu, khẽ gật đầu với Chu Thừa Quyết, coi như đồng ý.
"Cậu học thuộc đi, lát nữa tôi kiểm tra xem cậu đọc tới đâu rồi."
Đã quyết định ở lại, cô cũng không vòng vo nữa, nhanh chóng trở lại chủ đề chính. Cô nhảy xuống thảm, ngồi xuống gần anh hơn, chỉ vào phần thơ cổ cô đã chép lại, nói: "Không cần học thuộc hết đâu. Tôi đã chọn sẵn những đoạn quan trọng, dưới mỗi đoạn đều có phần diễn giải bằng lời dễ hiểu. Cậu cứ coi như đang đọc mấy câu chuyện nhỏ thôi, đọc xong rồi đối chiếu lại bản gốc, sẽ dễ nhớ hơn nhiều."
Chu Thừa Quyết dốt Văn không phải vì lười biếng hay kém thông minh, mà là vì anh lớn lên ở nước ngoài, đến tám tuổi mới về nước, tiếp xúc với tiếng Trung muộn. Lúc mới về, anh còn nói không rõ tiếng phổ thông.
Khi ấy anh chưa thân với Lý Giai Thư hay Nghiêm Tự, xung quanh không có bạn bè. Nhiều bạn học còn chọc ghẹo anh nói tiếng Trung như "Tây lai", khiến anh càng trở nên trầm lặng, khó gần.
Khúc Niên Niên từng nói, Chu Thừa Quyết học Văn dở, có lẽ là vì anh quá ít nói.
Học tiếng Anh cần cảm âm, học tiếng Trung cũng vậy.
Trí nhớ của anh không tệ chút nào, thậm chí rất tốt.
Các dạng bài Toán Lý Hóa làm qua một lần là tự động lưu thành dữ liệu trong đầu, cần là có thể lục lại ngay. Nhưng trong môn Văn, nhất là thơ cổ, cách đó hoàn toàn vô dụng.
Đừng nói là thuộc lòng, đọc suôn sẻ thôi cũng đã là một thử thách gian nan đối với anh.
Thật không thể trách anh không học nghiêm túc.
Nghe Sầm Tây giải thích, Chu Thừa Quyết lại nhìn xuống bản chép tay của cô.
Cô gái nhỏ này làm việc gì cũng rất tỉ mỉ, có trách nhiệm, không chỉ chọn lọc đoạn cần học, mà còn dùng chính lời văn của mình viết lại thành câu chuyện ngắn dễ hiểu, còn cẩn thận đánh dấu phiên âm và giải nghĩa những chữ khó.
Mà phần giải nghĩa cũng không giống như mấy gia sư khác chép y nguyên trong sách, tất cả đều là cô tự viết bằng ngôn ngữ mà anh dễ hiểu nhất.
Cực kỳ rõ ràng.
Thậm chí, trong bài viết còn xen lẫn vài thói quen nói chuyện thường ngày của cô. Đọc từng dòng như nghe được giọng cô đang nói bên tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!